Cô vừa tắm, mái tóc xoăn nhẹ hơi ẩm ướt, bả vai vừa nhỏ vừa mịn màng, ngũ quan con lai tinh xảo xinh đẹp, bờ môi gợi cảm nở nang.
Bắp chân dưới làn váy thon dài trắng mịn, bàn chân đi dép lê màu trắng, tinh xảo linh lung, ngón chân đầy đặn sơn đỏ.
Trương Nguyên Thanh ngẩng đầu nhìn cô một cái, thờ ơ ngã về trên giường.
Quan Nhã đi đến bên giường, ngồi xuống đánh giá bạn trai, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy? Nhìn anh rất mệt mỏi.”
Trương Nguyên Thanh uể oải “ừm” một tiếng, tựa như ông chồng nửa ngủ nửa tỉnh lấy lệ với vợ: “Ra ngoài một chuyến.”
Tâm tư Quan Nhã không ở nơi này, không hỏi nhiều, mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, ôm cổ bạn trai, cười tủm tỉm nói: “Nguyên Thủy, em muốn tô son môi.”
Trương Nguyên Thanh mở mắt ra, hôn một cái lên môi cô: “Anh làm sao biết son môi của em để ở đâu, anh bảo Tiểu Đậu Bỉ giúp em tìm một chút?”
Quan Nhã đứng bật dậy, cả giận nói: “Anh giả ngốc cái gì, một bộ dáng lao lực quá độ, anh đã ra ngoài làm gì? Nói, là Tiểu Viên hay Chỉ Sát cung chủ?”
“Là Phó Thanh Dương!”
Quan Nhã ngẩn ra.
Trương Nguyên Thanh bực bội nói: “Anh mới từ bên đó của hắn trở về, nói chính sự đó. Đừng hỏi anh vì sao lao lực quá độ, tỉnh ngủ lại nói cho em.”
Một bàn tay Quan Nhã cú đầu hắn: “Bây giờ lựa chọn tránh mà không chiến rồi?”
“Chiến chiến chiến.” Trương Nguyên Thanh nằm ngã chỏng vó, “Lên đi, tự động.”
…
Giữa trưa.
Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng thoải mái rời khỏi vịnh Phó gia, bay về phía nhà bà ngoại, vốn là muốn dẫn Quan Nhã cùng nhau về nhà, bởi vì bà ngoại muốn gặp đứa cháu dâu này rất lâu rồi.
Nhưng Quan Nhã rạng sáng tập squat, tập quá cố sức, cô vui vẻ lại đổ đổ, tựa như sóng lớn, có vạn loại run rẩy, một phen thấp một phen cao, lung la lung lay không chịu đổ, mùi vị Thần Nhật Du cô hiểu nhất.
Cuối cùng không kêu oan không xin tha, vì tình ý cô không cúi người, ở trên giường cô là một hảo hán, cho nên Trương Nguyên Thanh thương tiếc, không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa.
Về trong nhà, hắn ở hành lang hiện ra thân hình, nhập mật mã mở cửa nhà, mùi thơm đồ ăn nồng đậm bay vào mũi, bà ngoại, ông ngoại cùng dì trẻ đang ăn cơm.
Thấy hắn trở về, bà ngoại rất vui vẻ đứng dậy muốn đi nhà bếp lấy bát cho hắn, ngoài miệng lại oán trách, “Trở về cũng không nói, bình thường điện thoại cũng không gọi, muốn về thì về, muốn đi thì đi, càng ngày càng giống cậu của cháu.”
Dì trẻ trêu ghẹo nói: “Cũng càng ngày càng giống cha cháu rồi.”
Bỗng nhiên khụt khịt mũi, mặt đanh lại, mắng: “Người không sạch sẽ!”
“Cảm ơn bà ngoại.” Trương Nguyên Thanh bưng bát cơm, ngoan ngoãn hô.
Hắn về nhà là muốn bầu bạn người nhà thêm, tiếp đó chính là hỏi một chút thái độ của bại hoại gia tộc đối với nâng đỡ Thái Nhất môn chủ.
Khi phát hiện, hòa bình chỉ là biểu hiện giả dối, thế giới đối mặt hủy diệt, tai nạn sắp xảy ra, hắn mới biết hòa bình ổn định đáng quý, mới ý thức được ông ngoại bà ngoại già rồi, nên rút ra chút thời gian đi bầu bạn bọn họ.
Ăn bữa tối xong, Trương Nguyên Thanh gõ cửa nhà cách vách, mợ đã ra ngoài, trong nhà chỉ một mình bại hoại gia tộc.
“Vốn muốn đấu nhảy với cháu, tốt nhất lại làm một đoạn rap, nhưng tâm tình của cháu tựa như không tốt.” Cậu từ trong hư không lấy ra ly rượu nho, tiếp theo lại lấy cốc Coca lạnh, nói: “Nói một chút đi, chuyện gì?”
Trương Nguyên Thanh lập tức mang kế hoạch của Ngũ Hành minh đối với La Bàn Quang Minh, thái độ bắt buộc phải có nói hết cho cậu.
“Áp dụng thi thố cưỡng chế?” Cậu cười nói: “Cậu đứng bất động bọn họ cũng không sờ được vào cậu, về phần Mị Ma sao, ngay cả Bán Thần nghề nghiệp tà ác cũng không muốn trêu chọc, Ngũ Hành minh cũng chỉ nói mạnh miệng.”
Có rảnh dẫn cháu lãnh hội một phen phong thái của Mị Ma nha cậu... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ.
“Cậu cùng Mị Ma đều không thích Thái Nhất môn chủ.” Cậu lắc lắc ly rượu vang, lười biếng tựa vào sô pha, cười nói “Bởi vì hắn cũng là lão lục mò cá.”
“Gì?” Trương Nguyên Thanh ngẩn người.
Bại hoại gia tộc nói chuyện luôn không đâu không đuôi, cho dù là mình y bát truyền nhân cũng thường xuyên theo không kịp tiết tấu của đối phương.
Cậu trút mạnh một ngụm rượu vang, hậm hực nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Bán Thần trận doanh thủ tự chúng ta đánh sống đánh chết, ngay cả Mị Ma loại háo sắc kia cũng theo cậu ra ngoài đánh nhau rồi. Cháu lại xem xem Tinh Thần Chi Chủ, hắn có từng làm cái gì?”
“Ai không biết còn tưởng rằng hắn là tấm phông nền tác giả đặt ra đâu.” Cậu buông ly rượu xuống: “Cho nên, cậu vì sao phải giúp lão lục kia trở thành Thái Dương Chi Chủ, lại nói hắn cũng không phải y bát truyền nhân của cậu.”
Trương Nguyên Thanh thở dài nói: “Cậu, việc tới nước này, chúng ta không có lựa chọn. Nâng đỡ Thái Nhất môn chủ đăng đỉnh là lựa chọn duy nhất. Thái Dương Chi Chủ không có khả năng trở thành kẻ sa ngã, mặc kệ cậu đối với Thái Nhất môn chủ có bao nhiêu băn khoăn cùng hoài nghi, một khi hắn trở thành Thái Dương Chi Chủ, tất nhiên là trận doanh thủ tự.”