Cậu buông ly rượu xuống, chăm chú nhìn vào mắt cháu trai, trước nay không đứng đắn hắn hiếm thấy nghiêm túc ngưng trọng, chậm rãi hỏi: “Nguyên Tử, nếu cháu từ bỏ trở thành Thái Dương Chi Chủ, cậu cùng Mị Ma sẽ giao ra mảnh vỡ La Bàn Quang Minh, nhưng câu này cậu muốn nghe chính mồm cháu nói.”
Trương Nguyên Thanh môi khẽ mấp máy, muốn nói gì, nhưng câu “cháu bằng lòng” này trước sau không nói ra được.
Ở sâu trong lòng, một cảm xúc khó gọi tên đã ngăn trở hắn.
“Có thế chứ...” Cậu lại khôi phục tư thái cà lơ phất phơ, “Cậu là Hư Không Bán Thần, y bát truyền nhân của cậu nếu không lăn lộn đến cấp bậc Bán Thần, truyền ra cậu làm sao có chỗ đứng ở trên giang hồ?”
Nghe đến đó, Trương Nguyên Thanh trở nên cảnh giác, nói: “Cậu, Nguyên Soái hình như hoài nghi quan hệ của chúng ta rồi. Nếu Ngũ Hành minh theo thân phận chúng ta truy tra...”
“Yên tâm đi, thực đến một khắc đó, nếu cháu cách Chúa Tể đỉnh phong chênh lệch quá lớn, cậu sẽ thỏa hiệp, kẻ thức thời trang tuấn kiệt mà! Cậu co được giãn được.”
Cậu nhấp một ngụm rượu vang, Trương Nguyên Thanh uống một ngụm Coca.
Người trước nói: “Nói một chút về chuyện Kỵ Sĩ đơn truyền, cậu cho hắn một quyển bí tịch tu hành nghề nghiệp Kỵ Sĩ cổ đại, bí tịch đó thích hợp nhất rèn luyện ở trên chiến trường, tu hành tiểu thành có thể khiến hắn trong thời gian ngắn bộc phát ra chiến lực cấp 8 trung kỳ.
Đây là hy vọng duy nhất của hắn, nếu thành công, chúng ta liền có thể thúc đẩy tàng bảo khố Giáo Đình, nếu thất bại, vậy bảo tàng Giáo Đình không cần nhắc lại.”
Kỵ Sĩ đơn truyền thực thảm, cẩu nửa đời người kết quả nghênh đón phó bản cấp S...
Trong lòng Trương Nguyên Thanh lặng lẽ cầu nguyện cho Địch Thái, thở dài: “Tiểu Phó nói cho cháu biết, đây là vì linh cảnh càng ngày càng nhiều bug dẫn tới. Địch Thái nếu chết ở trong phó bản, bảo tàng Giáo Đình vất vả mưu tính mấy tháng liền giỏ túc múc nước, nhân tính không bằng trời tính nha.”
Cảm khái xong, hắn quay sang nói: “Cậu, năm ngày sau cháu sẽ một lần nữa vào phó bản bang phái của Bạch Hổ binh chúng, trước khi vào phó bản, cháu muốn đi phó bản Bí Mật Ngũ Hành trước một chuyến.”
Hắn muốn đi gặp anh Binh một chút, mặt khác đi gặp một lần vị Bất Lương Soái kia.
Yêu bài Bất Lương Soái là ở trong phó bản “Ngũ Hành Chi Loạn” đạt được, mà căn cứ hắn ở trên máy bay bị tập kích, bị ép tiến vào phó bản đời Đường để xem, vị Bất Lương Soái kia ngũ hành kiêm tu, nghi ngờ là Nhân Tiên.
Thông qua những chi tiết này, không khó cân nhắc ra tung tích của Bất Lương Soái.
Cậu nhíu mày, chậm rãi gật đầu: “Được!”
Trương Nguyên Thanh đứng dậy rời khỏi, đi tới cửa lại quay về, lấy ra Mặc Ngọc Tì Hưu, nói: “Cậu, đạo cụ này cậu giúp cháu bảo quản vài ngày.”
Cậu ném đến một cái ánh mắt nghi hoặc: “Vì sao?”
Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh cay đắng: “Dinh dưỡng theo không kịp.”
...
Trong vài ngày kế tiếp, Trương Nguyên Thanh ban ngày ở vịnh Phó gia, sau khi mặt trời lặn về nhà bầu bạn ông ngoại bà ngoại.
Trần Thục cùng bại hoại gia tộc đều là con cái không hợp cách, cuối cùng vẫn là dì trẻ cùng hắn gánh vác trọng trách làm bạn lão nhân.
Trong lúc đó, hắn vào phó bản một lần, cùng Ngân Dao quận chúa ra sức luyện chế âm thi, thân thể tướng sĩ Cự Khuyết quân bảo tồn hoàn hảo đều bị Ngân Dao quận chúa thu thập lại.
Tổng cộng bốn mươi sáu bộ, Siêu Phàm ba mươi hai, Thánh Giả mười bốn, tương lai trong một đoạn thời gian rất dài cũng không thiếu vật hi sinh.
Đáng tiếc quốc sư và Thác Bạt Quang Hách đều là chết không toàn thây không thể thu về, chẳng qua cho dù đạt được xác chết đầy đủ, Trương Nguyên Thanh cũng không cách nào luyện chế.
Bình thường hắn ngẫu nhiên sẽ giúp Lý Đông Trạch xử lý chút vụ án ở Tùng Hải, từ sau khi giá trị công đức biến mất dẫn phát tai nạn, dân chúng tuy đã “tiếp nhận” ý kiến virus lây nhiễm, nhưng sự tồn tại của dị năng giả đã bị đại chúng biết được.
Vì thế tà giáo bắt đầu mọc rễ nảy mầm, nảy sinh ở trong quần thể học sinh, đoàn thể công nhân, đoàn thể bác gái, đám vô công rồi nghề trong xã hội.
Trong đó, một bộ phận lấy đạt được siêu năng lực làm ngụy trang lừa tiền tài lừa biên chế, bộ phận là nghề nghiệp tà ác thấy cơ hội phát triển thế lực nhân loại mà sáng tạo.
Kẻ trước do trị an viên đả kích, kẻ sau thì giao cho tổ chức phía quan phương.
Linh cảnh hành giả trung hạ tầng mỗi ngày là bôn ba ở trong các vụ án sự kiện lớn, tăng ca thêm giờ, cho dù mỏi mệt không chịu nổi cũng không bắt hết, là triệt để từ biệt sinh hoạt hòa bình nhàn nhã qua ngày.
Phía quan phương cũng tốt, trận doanh tà ác cũng thế, mỗi ngày đều có người chết.
Trên diễn đàn mỗi ngày đều có tin tức chiến đấu, báo tang, người đăng bài vô nghĩa nói chêm chọc cười càng ngày càng ít.
Loạn tượng đã sinh, chỉ là các nhân vật tầng dưới chót bi hoan cùng sinh tử Trương Nguyên Thanh đã dần dần không tiếp xúc đến.
Hắn để mắt đánh cờ cùng chém giết tầng cấp cao hơn.