Hạ Hầu gia.
Máy bay không người lái hình thể khổng lồ dài khoảng 4 mét thong thả phi hành ở trên không khu sinh hoạt của gia tộc, bốn cánh quạt xoắn ốc phát ra tạp âm chói tai.
Hạ Hầu Ngạo Thiên treo trên trời bốn ngày nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão già, chờ ông hoàn toàn khôi phục nguyên khí, chúng ta liền giết vào nhà, bức bách lão tổ tông quỳ xuống nhận sai.”
Trong nhẫn sắt đen truyền đến tiếng cười lạnh của lão phương sĩ: “Muốn tìm chết, đừng liên lụy ta.”
Cho dù được coi là thời đại “Tiên Tần”, cao thủ cấp Nhân Tiên cũng là tồn tại vô cùng hiếm có, có thể vào cung ám sát Thủy Hoàng Đế.
“Lão già, ông nói lão tổ tông đối đãi tôi như thế, có phải kiêng kị tiềm lực của tôi hay không?” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói.
Phương sĩ đời Tần truyền đến tinh thần dao động: “Cậu không xứng!
Nói từ trên trình độ nào đó, lão tổ tông Hạ Hầu gia đối với cậu đặc biệt khoan dung, khoan dung đến mức khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Nếu là hậu duệ của tôi, lặp đi lặp lại nhiều lần nói năng lỗ mãng, lão phu đã thanh lý môn hộ rồi.”
Sắc mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên nghiêm túc, lộ ra nét trầm ngâm: “Thì ra tôi vẫn luôn mang lão tổ tông coi là quân xanh.”
Thấy thế, trong lòng phương sĩ đời Tần khó tránh khỏi vui mừng.
Lão trái lại có thể hiểu được, Hạ Hầu Nhân Tiên vì sao khoan dung, đứa con cháu này thiên phú tuyệt luân, tiềm lực vô hạn, đáng quý là hắn có một tấm lòng son.
Say mê học thuật, si mê nghiên cứu, khi rảnh rỗi hắn chỉ làm ba việc: Xem tiểu thuyết, xem anime, hiển thánh trước mặt người ta.
Quyền lực, tiền tài, sắc đẹp khinh thường để ý, nhân tình lui tới không biết gì cả.
Cái này không phải tấm lòng son, còn là cái gì.
Hạ Hầu Ngạo Thiên là một đóa hoa sen trắng mọc ra từ trong bùn lầy quyền lực, dục vọng, tuy đóa hoa sen này từ nhỏ đã làm người chê chó ghét.
Lúc này, Hạ Hầu Ngạo Thiên đang trầm ngâm dùng một loại giọng điệu bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra lão tổ tông tinh cũng đã thần phục tôi rồi.”
... Phương sĩ đời Tần không dễ dàng nổi giận, nhưng ở trên người Hạ Hầu Ngạo Thiên luôn không nén nổi lửa giận: “Đây là lý giải của cậu đối với Hạ Hầu tổ tông khoan dung cậu?”
“Chẳng lẽ không đúng?”
“Trẻ con không thể dạy, chẳng khác nào gỗ mục không điêu khắc được.” Khi nói chuyện, Hạ Hầu Ngạo Thiên bị treo ở không trung thấy một ánh sao ở nơi xa dâng lên, hóa thành bộ dáng Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“...”Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Hầu Ngạo Thiên có nháy mắt hiện lên xấu hổ, sỉ nhục cùng quẫn bách.
Trương Nguyên Thanh tới phụ cận, không bận tâm mấy đạo thần niệm phía dưới quét đến, nói: “Sao anh còn treo ở trên trời?”
“Lão tổ tống đố kị người tài.” Hạ Hầu Ngạo Thiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Bớt nói mấy câu đi, bằng không tôi sợ không vớt được anh ra.” Trương Nguyên Thanh bực mình nói.
Ánh mắt hắn ở bên dưới tìm tòi, tập trung khu vực thảm thực vật tươi tốt nhất, nơi đó tọa lạc một căn nhà cũ tường trắng ngói đen, tình hình trong sân bị một làn sương mù dày đặc che đi, không thể thấy rõ.
“Nơi đó chính là chỗ Hạ Hầu lão tổ tông bế quan?” Hắn hỏi.
Hạ Hầu lão ngạo thiên gật đầu!
Bán Thần của linh cảnh thế gia sao đều thích thích chết dí trong nhà? Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm, hóa thành một mảng hào quang màu vàng, đáp ở cổng nhà.
Hắn rất thản nhiên khom mình hành lễ, tựa như quên mình cùng Hạ Hầu gia từng mâu thuẫn, cất cao giọng nói: “Vãn bối Nguyên Thủy Thiên Tôn ra mắt Hạ Hầu Bán Thần.”
Trong viện truyền đến thanh âm nhàn nhạt không có cảm xúc dao động, kéo dài âm cuối: “Chuyện gì~”
Trương Nguyên Thanh vẫn duy trì tư thế khom người, “Vãn bối có việc tìm Hạ Hầu Ngạo Thiên, xin tiền bối dàn xếp.”
“Được.” Trong sân nhà truyền đến tiếng trả lời, dừng một chút, thanh âm hư vô lạnh nhạt lại nói: “Nói cho Hạ Hầu Ngạo Thiên, lần sau lại bất kính đối với tổ tông, lão phu treo hắn một tháng.”
“Vãn bối sẽ báo cho hắn.” Trương Nguyên Thanh cố nén không cười thành tiếng.
Hạ Hầu Ngạo Thiên trên không trung, bỗng nhiên cảm giác Thừng Trói Thần buộc chặt thân thể buông ra, hóa thành một đạo hào quang vàng óng bay vào trong nhà cổ.
Hắn hoạt động tứ chi tê mỏi cứng ngắc, vội vàng hướng về nhà cổ cao giọng nói: “Lão tổ tông, ngài có phải hay không đã sớm thần...”
Còn chưa dứt lời, Trương Nguyên Thanh hóa thành hào quang vàng óng quay về dùng sức bịt miệng của hắn, kéo hắn bay về phía xa, biến mất ở chân trời, rời xa địa bàn Hạ Hầu gia.
Hạ Hầu Ngạo Thiên dùng sức giãy thoát tay Trương Nguyên Thanh, nhíu mày nói: “Cậu tìm tôi làm gì? Lại muốn vào phó bản? Không được, tôi còn chưa mang tin tức vượt qua phó bản cấp A nói cho cả gia tộc đâu.”
Cần nói sao? Mỗi lần cậu đi lão tổ tông nơi đó làm màu, đều đại biểu cậu ở bên ngoài có thu hoạch, người Hạ Hầu gia đã sớm đoán được rồi.
Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi dẫn cậu đi một nơi thú vị, đương nhiên, nếu cậu không muốn đi, đưa nhẫn cho tôi cũng được.”
Hắn chỉ chỉ cái nhẫn sắt đen trên ngón tay cái Hạ Hầu Ngạo Thiên.