Hạ Hầu Ngạo Thiên nhanh mồm nhanh miệng: “Hạo Thiên Thượng Đế là thứ quỷ gì?”
“Im ngay!” Phương sĩ đời Tần lạnh lùng quát.
Trương Nguyên Thanh hướng về Hạ Hầu Ngạo Thiên lắc đầu, ra hiệu hắn đừng nói lung tung, suy nghĩ một chút, hỏi:
“Tiền bối, ngài là câu thông với Hạo Thiên Thượng Đế như thế nào?”
Ý niệm trong quan tài nói: “Mượn bộ trang bị Tế Trời do Thủy Hoàng Đế lưu lại là được.”
Nghe tới đây, Trương Nguyên Thanh giật mình, nổi lên cảm xúc phấn chấn cùng vui sướng, bộ trang bị Tế Trời từ đầu tới cuối còn thiếu một cái mũ miện, nhưng không biết ở nơi nào.
Phó bản nhiều vô số, tọa độ rắc rối phức tạp, cậu đi tìm tốn thời gian tốn sức lực, về phần linh cảnh chủ động phân phối, càng không có khả năng.
Lập tức hưng phấn hỏi:
“Tiền bối, ngài biết mũ miện của bộ trang bị Tế Trời ở đâu không?”
Bất Lương Soái chưa chắc đã biết tung tích mũ miện, nhưng đã từng sử dụng, ít nhiều có thể đưa ra chút manh mối có giá trị.
“Ta đã ngủ say 1.400 năm, làm sao biết được tung tích mũ miện bây giờ?” Ý niệm trong quan tài nói:
“Ở thời đại đó của ta, Bạch Đế Quan là bảo vật trấn phái của môn phái Thục Sơn. Lúc trước ta mượn Thục Sơn món pháp bảo này, gom đủ bộ trang bị Tế Trời, lúc này mới đạt được thần dụ Hạo Thiên.”
“Thục Sơn?” Trương Nguyên Thanh chợt nghe phái này, cảm thấy có chút quen tai.
Ý nghĩ chuyển động, đã nhớ ra.
Trong tư liệu phó bản bang phái Bạch Hổ binh chúng Phó Thanh Dương cho hắn, có một cái gọi là “Thục Sơn Nam Uyển”.
Lúc này, ý niệm trong quan tài bắt đầu yếu bớt, Bất Lương Soái tựa như sắp rơi vào trạng thái ngủ say.
Căn cứ lối suy nghĩ lông cừu có thể nhổ thì phải nhổ, Trương Nguyên Thanh truy hỏi:
“Tiền bối, Hạo Thiên Thượng Đế là thần thánh phương nào? Hắn nói cho ngươi phép trường sinh, có nói cho ngươi phép thoát khốn hay không?”
“Tiểu tử, ngươi muốn biết Hạo Thiên Thượng Đế là thần thánh phương nào, thì tự mình thu thập bộ trang bị Tế Trời đi. Về phần ta thoát khốn như thế nào, cần thời cơ... Cần Thái Dương Chi Chủ sinh ra, hòa tan tầng băng...”
Thanh âm trong quan tài dần dần yếu bớt, thẳng tới lúc biến mất.
Hạ Hầu Ngạo Thiên hô vài tiếng, thấy Bất Lương Soái không có phản ứng, vội vàng nói:
“Sắp không chịu được rồi, chúng ta đi lên đi.”
Lông mi của hắn ngưng đọng sương trắng, bờ môi tím xanh, sắc mặt trắng bệch như tuyết, áo khoác đỏ sậm trên người lạnh cứng.
“Anh đi lên trước đi.” Trương Nguyên Thanh chưa động đậy, thấp giọng nói: “Cho tôi mấy phút.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nghiến răng: “Trong vòng ba phút, cậu nhất định phải đi lên.”
Trong lòng bàn tay hắn thiêu đốt Tam Muội Chân Hỏa sắp tắt nhưng chưa tắt hẳn, nhanh chân đi ra ngoài hang động.
Chờ tới lúc mảng ánh lửa ảm đạm kia càng lúc càng xa, hoàn toàn biến mất, trong một khoảng tăm tối, Trương Nguyên Thanh ngồi xuống bên người Lôi Nhất Binh.
“Anh Binh, tiểu tử nhà anh không trượng nghĩa nha, tôi con mẹ nó mỗi ngày chơi game xem ảnh nóng, thời gian tiêu dao bao nhiêu, anh gửi thẻ nhân vật, hại tôi hại thật thê thảm.”
“Tin tức gì cũng không nói cho tôi, một mình trốn ở chỗ này, tìm anh tìm thật vất vả.”
“Tôi bây giờ có bạn gái rồi, cô ấy tên Quan Nhã, tôi còn có bạn gái tên Tiểu Viên, còn nữa nha, Giang Ngọc Nhị không phải dì trẻ của tôi, là vợ nuôi từ nhỏ của tôi... Trước kia hai ta mỗi ngày trốn trong chăn dùng MP4 xem phim, nằm mơ cũng nghĩ tới bạn gái, dùng thực tiễn kiểm nghiệm chân lý, bây giờ tôi cũng có ba cô vợ rồi, anh chẳng có cái gì cả.”
“Thủ tự cùng tà ác quyết chiến sắp tới phút cuối cùng, mặc kệ tôi có thể trở thành Thái Dương Chi Chủ hay không, anh cũng có hy vọng giải trừ phong ấn, trở về hiện thực... Mấy ngày trước tôi đi thăm dì Chu, cảm giác bà ấy già đi mười tuổi.”
“Tôi chỉ dùng không tới một năm đã tấn thăng Chúa Tể, anh lại phải tốn ba năm, vẫn là tôi lợi hại hơn, về sau đi ra, đổi thành tôi bảo kê cho anh.”
“Thẳng tới hôm nay, tôi vẫn như cũ không biết trong trận chiến Ma Quân ngã xuống đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Trong liên miên lảm nhảm không ngừng kể, Trương Nguyên Thanh chợt phát hiện tay phải anh Binh không thích hợp, luôn cắm trong túi quần, mà tay trái là thả xuống tự nhiên.
Trong tay phải có đồ vật?
Trương Nguyên Thanh kiềm chế cảm xúc bi thương, buồn lo vô cớ, vòng quanh tay phải Binh ca quan sát.
Có thể là tiến vào vực sâu thời gian ngắn ngủi, Binh ca hóa thành tượng băng, nhưng không giống sự vật chung quanh, bọc “vỏ bọc đường” thật dày, bằng không, dù biết trong túi hắn có đồ vật, Trương Nguyên Thanh cũng không có khả năng đánh vỡ băng cứng.
Nhưng bây giờ, “xé rách” túi quần cứng ngắc, hắn vẫn có thể làm được.
Trương Nguyên Thanh lấy ra Hình Thần Câu Diệt Đao, để lưỡi đao cháy lên ngọn lửa màu vàng, cẩn thận từng chút một cắm vào khe hở giữa cánh tay cùng túi quần, rạch ra bên ngoài một cái khe.
“Răng rắc!”
Trong tiếng tinh thể băng vỡ vụn, túi quần ngụy trang bị cắt, lộ ra nắm tay Binh ca nắm hờ.