Trong lòng Trương Nguyên Thanh run lên, la lên: “Hạ Hầu Ngạo Thiên, coi chừng đỉnh đầu!"
Đồng thời, Hạ Hầu Ngạo Thiên thu được ông lão trong nhẫn cảnh cáo: “Pho tượng có vấn đề...”
Khi hai âm thanh vang lên ở trong đầu, ở bên tai, Hạ Hầu Ngạo Thiên đã theo bản năng ngẩng đầu, trông thấy trên gương mặt ngây ngốc cứng nhắc của pho tượng, hai con mắt đang nhìn xuống mình.
Một vật chết cứng ngắc, thế mà đang nhìn mình.
Dù hắn kiến thức rộng, cũng không nhịn được tê cả da đầu.
Khi ánh mắt gặp nhau, pho tượng nữ nhân lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bổ ra kiếm sắt loang lổ vết gỉ.
Trong điện lóe lên kiếm quang.
Hạ Hầu Ngạo Thiên tránh cũng không thể tránh được, hai tay giao nhau ở trước mặt, hai nửa bao tay màu đỏ rực bốc cháy lên, lửa tạo thành vòng xoáy đường kính 1 mét, như là một tấm khiên lửa xoay tròn.
Đồng thời, giày bùn hắn mang ở trên chân trào lên ra bùn nhão, dâng ngược lên, bọc hắn thành tượng binh mã.
Cuối cùng, giáp mây trên người Hạ Hầu Ngạo Thiên tự động bắn lên lồng ánh sáng màu xanh lá cây đậm.
Vòng xoáy lửa không thể xoắn nát kiếm quang, dẫn đầu tán loạn, tiếp theo là lồng ánh sáng màu xanh lá cây đậm, vỡ nát thành mảnh vỡ giống như pha lê, sau đó là “Ầm” một tiếng trầm đục, lớp vỏ bùn trên người Hạ Hầu Ngạo Thiên chém ra một vết rách thật sâu.
Một giây sau, dưới chân Hạ Hầu Ngạo Thiên hiện ra trận văn, truyền tống hắn đến cửa ra vào đại điện.
“Ba món đạo cụ cũng không phòng thủ được, coi chừng!” Hắn hét lớn.
Ngực Hạ Hầu Ngạo Thiên lộ ra một vết thương mơ hồ thấy xương, chẳng qua đã cầm máu, đang chậm rãi khép lại.
Đến giai đoạn Chúa Tể, mặc kệ là nghề nghiệp nào, sinh mệnh lực đều được tăng lên cực lớn, đạt tới trình độ không còn là người.
Pho tượng nữ giới gương mặt cứng ngắc, cổ “rắc” một tiếng, như là xoay tượng gỗ, nhìn về phía đám người, kiếm sắc loang lổ vết gỉ quét ngang.
Phó Thanh Dương rùng mình: “Cúi đầu!”
Bốn người một thi nhao nhao cúi người tránh né, bên tai truyền đến tiếng vang “Ầm ầm”, kiếm quang chặt đứt cột, vách tường, cửa điện, lao ra khỏi đại điện, tiếp tục lao đi, biến mất ở chân trời.
Đệch! Tiện tay vung lên đã là kiếm khí khủng bố như vậy? Trương Nguyên Thanh búng tay ‘tách’, Tinh Độn đến ngoài điện.
Ngân Dao quận chúa, Phó Thanh Dương, Ma Nhãn Thiên Vương và Hạ Hầu Ngạo Thiên nhao nhao chạy trốn tới bên ngoài.
“Ầm ầm ~”
Dao Quang điện đổ sụp, mảnh ngói văng khắp nơi, cây gãy bay tứ tung, nhấc lên sương mù tro bụi mờ mịt.
“Ầm!”
Trong phế tích đổ sụp xông ra một bóng người cao lớn, cô cao hơn 2 mét, điêu khắc từ đá, thân thể nặng nề lại so con diều còn linh hoạt hơn, trong nháy mắt lao đến trước người Trương Nguyên Thanh, chém xuống một kiếm.
Trong lúc vội vã, Trương Nguyên Thanh dựng lên đoản đao chỉ lên trời quét ngang.
Kiếm sắt loang lổ vết gỉ cùng đoản đao va chạm, kiếm khí trong kiếm tản ra, “Đinh đương” liên thanh, bị áo giáp Tử Kim ngăn lại.
Hổ khẩu Trương Nguyên Thanh nứt nẻ, đoản đao bị đè ở bả vai mình, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Hư ảnh Kim Long quấn quanh hắn, cũng ở dưới một kiếm tán loạn thành ánh sáng màu vàng vụn.
Pho tượng nữ nhân về mặt sức mạnh nghiền ép hắn.
Một chùm sáng màu đỏ vàng từ một bên phóng tới, trúng thân thể pho tượng nữ nhân.
Nó bỗng dưng cứng đờ, khôi phục thành một vật chết không có sinh mệnh.
Lúc này, Phó Thanh Dương đã khoác lên áo choàng màu nền đen thêu hoa văn đám mây màu vàng lấy ra một thanh kiếm đầu rồng vàng óng ánh, ở trong áo choàng phần phật bay múa, điểm một kiếm lên cái trán pho tượng nữ nhân.
“Răng rắc!”
Đầu pho tượng toác ra vết nứt khoa trương.
Phó Thanh Dương một kiếm thành công, lập tức thu kiếm lui lại, ngay lúc đó, Trương Nguyên Thanh hoán đổi trạng thái Bạch Nhận, mở ra kỹ năng “Trảm Hình” bỏ qua phòng ngự, hung hăng đánh lên mi tâm trải rộng vết nứt của pho tượng.
“Ầm” một tiếng, mi tâm pho tượng xuất hiện cái hố, đá vụn bắn tung tóe.
Trảm Hình bỏ qua phòng ngự vật lý cũng không thể xuyên qua đầu pho tượng, chỉ có thể nói rõ pho tượng không tồn tại phòng ngự, cứng rắn là bản thân chất liệu của nó.
Liên tục hai lần gặp công kích trí mạng, khiến pho tượng nữ nhân từ trong “mất khống chế” tránh thoát, ngẩng đầu phát ra tiếng rít tới từ linh hồn, tiếp theo quét ngang kiếm sắt.
Phó Thanh Dương cảm giác đầu óc đau đớn một hồi, xuất hiện mê muội rất nhỏ.
Yển Sư có được Ý Chí Sắt Thép còn như vậy, huống chi là Hạ Hầu Ngạo Thiên, Ma Nhãn Thiên Vương cùng Ngân Dao quận chúa, tập thể ở vào trạng thái mất khống chế.
Đột nhiên, một lực lượng ôn hòa cường đại tràn vào trong đầu, xoa dịu mê muội cùng đau đớn, bên tai truyền đến Nguyên Thủy Thiên Tôn la hét:
“Ngồi xuống!”
Mọi người mọi lần nữa cúi thấp, tránh được một kiếm kinh thế.
Bức tường cao sau lưng bị cứng rắn gọt ngắn đi một đoạn, bụi cây, cây cối, dây leo cùng nhau ngã xuống, vết cắt phẳng phiu.
Vương miện hoa trên đỉnh đầu Phó Thanh Dương sáng lên, cây cối bốn bề chớp mắt sống lại, rễ cây, dây leo tựa như xúc tu, quấn quanh pho tượng nữ nhân.