“Phốc phốc...” Trong cơ thể pho tượng nữ nhân bắn ra vô số kiếm khí, nghiền nát đồ vật quấn thân.
Trương Nguyên Thanh mở ra kỹ năng Liệt Dương ‘hư vô hóa’ quy tắc, đột ngột xuất hiện ở trước mặt nó, nắm tay phải dung nhập Chùy Tử Lôi, đốt ngón tay có gai nhọn đánh về phía mặt pho tượng.
Nơi xa nổ vang ‘Ầm’, mặt đất lõm xuống, Ma Nhãn Thiên Vương ba đầu tám tay dựa vào tốc độ thuần túy, như quỷ mị tới sau lưng pho tượng nữ nhân, dang tám cánh tay, muốn gắt gao kiềm chế cô. Phó Thanh Dương sải bước ra mười mấy mét, giơ cao Kim Long Kiếm.
Ngân Dao quận chúa hóa thân ánh sao, xuất hiện ở bên phải pho tượng nữ nhân, âm khí mênh mông dâng trào, từng tấm Phong Linh Phù nhanh chóng thành hình.
Tay phải pho tượng nữ nhân nâng hồ lô vàng nhẹ nhàng tung lên, hồ lô rơi trên đỉnh đầu nó, đưa tay ra, nhanh như sấm chớp bắt lấy cổ tay Trương Nguyên Thanh, vung mạnh về phía sau.
“Ầm!”
Trương Nguyên Thanh mặc áo giáp Tử Kim va trúng ngực Ma Nhãn Thiên Vương, người sau lảo đảo ngã xuống.
Đầu pho tượng nữ nhân xoay ‘Răng rắc’, hướng về phía Ngân Dao quận chúa phát ra tiếng thét chói tai, tiếng thét chỉ có âm vật có thể ngay thấy, tay phải cầm kiếm sắt loang lổ vết gì giơ lên không chắn ngang.
Trong tiếng vang sắc bén xé rách màng nhĩ, Phó Thanh Dương bay ngược về phía sau. Pho tượng nữ nhân hơi trầm xuống hai đầu gối, suýt nữa quỳ xuống.
Ngân Dao quận chúa ở trong tiếng rít bị đứng máy, ngây ra bất động.
Pho tượng nữ nhân hạ thấp thân thể đang trầm xuống, kéo theo kiếm sắt loang lổ vết gì, chém về phía đầu của Ngân Dao quận chúa.
Nó có kiếm thuật cùng năng lực cận chiến mạnh mẽ.
Phó Thanh Dương đang bay ngược ném ra Kim Long Kiếm, ‘Grao’ một tiếng, món thần binh này hóa thành một con rồng vàng thần uy lẫm liệt, lao về phía pho tượng nữ nhân.
Kẻ sau thu kiếm, xoay người chém.
Keng!
Kiếm sắt loang lổ vết gì chém ra đốm lửa chói mắt trên đầu rồng.
Rồng vàng trườn vòng quanh pho tượng nữ nhân, thỉnh thoảng lao xuống, như phi kiếm tập kích, pho tượng nữ nhân kiếm thuật siêu quần, mỗi lần đều mang rồng vàng lao xuống chém bay ra.
Lúc này, có một con rồng vàng rít gào mà tới, mở ra cái mồm lớn, hướng về pho tượng nữ nhân phun ra dung nham ngọn lửa màu vàng.
Ngọn lửa dung nham dâng trào tới mười mấy giây.
Ngũ Trảo Kim Long thu liễm hơi thở rồng, vặn vẹo thân thể bay sang một bên, nằm ngáy o o.
Thân trên pho tượng nữ nhân cao hơn 2 mét treo dung nham sền sệt, thân thể bằng đá hiện ra màu cháy đen, nỏ lại tựa như biến thành vật chết, bất động tại chỗ.
Long viêm thuần chất của Ngũ Trảo Kim Long có hiệu quả khắc chế cực mạnh đối với âm vật, hơn nữa chỉ ảnh hưởng mục tiêu bị long viêm thiêu đốt, sẽ không áp chế đồng bạn.
Không bá đạo như Nhật Thăng.
Ma Nhãn Thiên Vương nhếch mép, dang tám cánh tay, khí thế điên cuồng lao về phía pho tượng nữ nhân, tám nắm đấm rơi xuống như mưa rào, từ phương hướng khác nhau đánh về phía đầu của pho tượng nữ nhân.
Ầm ầm ầm... Nắm đấm nhanh tới mức xuất hiện tàn ảnh, đánh thân thể nó xiêu vẹo, lảo đảo lui về.
Trương Nguyên Thanh mặc áo giáp Tử Kim từ đỉnh đầu Ma Nhãn Thiên Vương nhảy ra, “Thân thể của nó quá cứng rồi, lui ra để tôi!”
Pho tượng nữ nhân bỗng dừng bước chân lui về, xoay cổ tay, kiếm sắt loang lổ vết gỉ vung ngược.
Đúng lúc này, một ngọn lửa ba màu đánh tới, quấn lên kiếm sắt loang lổ vết gỉ, hừng hực thiêu đốt.
Lập tức, kiếm sắt như có trọng lượng ngàn vạn cân, không cách nào giơ lên, cũng nung đỏ bừng, xuất hiện xu thế nóng chảy.
Hạ Hầu Ngạo Thiên quan sát rất lâu, rốt cuộc nắm bắt được cơ hội, dùng ra Tam Muội Chân Hỏa khắc chế đạo cụ, vũ khí.
Trương Nguyên Thanh nắm lây cơ hội, cơ bắp cánh tay phải căng lên, căng tay áo, nắm tay dung hợp Chùy Tử Kim hung hăng nện xuống.
“Ầm!”
Vết nứt trên trán pho tượng nữ nhân nhanh chóng mở rộng, nửa bên phải khuôn mặt vỡ nát.
Đả kích có thể nói là trí mạng khiến pho tượng nữ nhân lựa chọn từ bỏ kiếm sắt, lấy thân thể cứng rắn làm vũ khí triển khai phản kích.
Lúc này, con mắt dựng thẳng trên trán Ma Nhãn bắn ra chùm sáng màu đỏ vàng, chiếu vào pho tượng nữ nhân, một lần nữa khống chế cô.
Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên, cú đấm thứ hai theo sát phía sau, đầu pho tượng có cứng nữa, dưới tình huống vỡ một nửa, hắn cũng có nắm chắc trong ba cú đấm hoàn toàn phá hủy nó.
Nhưng, khói đen vô biên vô tận từ bốn phương tám hướng lao tới, che phủ tầm mắt của hắn.
Mười phút đồng hồ đã qua.
Cơ bắp bờ vai Trương Nguyên Thanh sắp vỡ, thúc đẩy ắnm đấm đánh về phía trước, tầm mắt bị che chắn không ảnh hưởng hắn công kích kẻ địch, dù sao kẻ địch ngay tại phía trước.
Nhưng, một cú đấm này đánh thẳng vào không khí.
Pho tượng nữ nhân rõ ràng còn bị Yêu Mê Hoặc khống chế đã biến mất.
Đệch! Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống, thần kinh trong nháy mắt căng thẳng, quát: “Nó ở đâu?”
Phó Thanh Dương nói cực nhanh: “Ở hướng chín giờ của tôi!”