Một màn khiến người ta thất vọng xảy ra, Ma Nhãn Thiên Vương như là vừa rồi, trốn ở trong ngực mẹ, nắm lây góc áo mẹ, không có bất cứ phản ứng nào.
Công chính cũng không cần? Trương Nguyên Thanh đầu tiên là không hiểu, tiếp theo hiểu ra.
Ma Nhãn Thiên Vương từ trong tiềm thức không tin đội ngũ chấp pháp, không tin phía quan phương.
Chính như trong tiềm thức của Hạ Hầu Ngạo Thiên, không cho phép vai phụ nhúng chàm cô dâu ma của hắn.
Trương Nguyên Thanh chỉ có thể vừa hóa giải nguy cơ trong tranh tường, vừa suy nghĩ đối sách, Hạ Hầu Ngạo Thiên, Chỉ Sát cung chủ ở bên bày mưu tính kế, liên tục thử mây lần, đều không thể cứu ra Ma Nhãn.
“Thằng cha này không hổ là cố chấp cuồng, khuynh hướng tự hủy quá nghiêm trọng, không chịu tiếp nhận cứu rỗi.” Hạ Hầu Ngạo Thiên bình luận.
“Tảng đá thối trong hầm cầu.” Chỉ Sát cung chủ cau mày nói.
Thời khắc vô kế khả thi, Lục trưởng lão theo ở bên người Trương Nguyên Thanh nhẹ nhàng nói ra:
“Chủ nhân, Ma Nhãn Thiên Vương chấp niệm thanh tẩy thế giới mạnh bao nhiêu, đoạn hồi ức này mang cho hắn thống khổ liền khắc sâu bấy nhiêu. Nghề nghiệp tự do và thủ tự khác biệt, Ma Nhãn Thiên Vương không cần cứu rỗi, cũng không tiếp nhận cứu rỗi.
“Nếu như có thể dễ dàng như vậy tiếp nhận cứu rỗi, đã sớm hòa giải với thế giới.”
Trương Nguyên Thanh như thể hồ quán đỉnh, “Đúng rồi, điều ta cần làm chính là đánh thức nhận biết bản thân của hắn, không phải cứu rỗi.”
Hắn có mạch suy nghĩ, nhấc lên bút lông, chấm vào cậu bé, kéo ra ngoài một cái.
Cậu bé ra khỏi nhà, đi ra phía ngoài.
Máy xúc ầm ầm thao tác, giơ cao lên gầu xúc, phá hủy căn nhà, vợ chồng trẻ tuổi táng thân trong phế tích.
Cậu bé sững sờ nhìn một màn này, đã mất đi tất cả vẻ mặt.
Không biết qua bao lâu, cậu bé quay người, đi về phía chỗ sâu trong tranh tường, bóng lưng cô đơn, giống một con chó con bị người ta vứt bỏ.
Theo cậu bé dần dần đi từng bước, bức tranh tường biến mất.
Trương Nguyên Thanh thở dài nói: “Đánh thức nhận thức bản thân Ma Nhãn kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần để hắn nhìn thấy cha mẹ chết ở trước mắt.”
Năm đó Ma Nhãn Thiên Vương chính là như vậy xuất hiện.
Trong nháy mắt căn nhà đổ sụp, cậu bé kia liền chết.
Sống sót, là Ma Nhãn Thiên Vương trong lòng thiêu đốt lên ngọn lửa hoang dại báo thù.
Mặt tường nổi lên gọn sóng, Ma Nhãn Thiên Vương đeo băng-đô vận động từ trong tranh tường đi ra. Hắn nhìn quét đám người, cuối cùng nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, nhếch miệng: “Làm rất tốt.”
Trương Nguyên Thanh lần thứ nhất từ trong đôi mắt mang theo nụ cười kia, thấy được đau khổ cùng bi thương chôn sâu.
Hắn chưa trả lời Ma Nhãn, nói:
“Đi thôi, chúng ta nên đi cứu Tiền công tử rồi.”
Vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Phó Thanh Dương: “Tôi đi ra rồi.”
Ngọn lửa màu vàng trong tay Trương Nguyên Thanh “Vù” bốc cao lên, chiếu sáng bóng người áo trắng cách vài chục bước, anh tuấn bức người, dáng người thẳng tắp, chính là Phó Thanh Dương.
“Lão đại, anh đi ra rồi?” Trương Nguyên Thanh vui vẻ nói.
Hạ Hầu Ngạo Thiên từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá Tiền công tử, không cam lòng hỏi: “Cậu làm sao đi ra?”
Tiền công tử mặt không biểu cảm, thản nhiên nói:
“Ảo cảnh mà thôi, không khó.”
“Không khó?” Trong lòng Hạ Hầu Ngạo Thiên lẩm bẩm, cậu cậu cậu, cậu nếu muốn giả bộ như vậy, tôi tức giận đó.
Phó Thanh Dương nhìn hắn một cái, giọng điệu bình tĩnh:
“Ta không sợ hãi vật gì, mặc dù có, cũng đã chém ở trong hiện thực.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên lập tức nghẹn nói không ra lời.
Ví dụ đám người đồng lứa kia của Phó gia bị anh một đao một tên sao... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
Trong đồng đội, hắn không lo lắng nhất chính là Tiền công tử.
Phó Thanh Dương là một người sẽ không thỏa hiệp, không thỏa hiệp với kẻ địch, càng không thỏa hiệp với chính mình, nếu như ở giữa tử vong cùng trốn tránh chọn một mà nói, hắn sẽ không chút do dự chém kiếm về phía kẻ địch.
Tựa như hắn năm đó đuổi theo người đồng lứa trong gia tộc chém, ném kiếm gỗ về phía tộc lão ra mặt can thiệp yêu cầu nghiêm trị, hỏi bọn họ có phải muốn chết hay không.
Cuộc đời Tiền công tử không tồn tại bóng ma tâm lý, bởi vì tất cả bóng ma đều bị hắn chém tận giết tuyệt.
Sau đó, mọi người đi tới trước một bức tranh tường cuối cùng, trong tranh là một người phụ nữ dần dẩn già đi, khuôn mặt tiểu tụy nằm trên giường, bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay nhân gian.
Bà lão cố gắng giữ tỉnh táo, không dám để mình “ngủ” mất.
“Người này ai vậy, Ngân Dao quận chúa?” Hạ Hầu Ngạo Thiên thiếu chút nữa không nhận ra được.
Ảo cảnh của người khác đều là trầm bổng chập trùng, hung hiểm khó lường, ảo cảnh của cô, một gian phòng một cái giường, chỉ vậy mà thôi.
“Nghiệt đồ sư tỷ không nên thân này của tôi...” Trương Nguyên Thanh bất đắc dĩ giải thích:
“Ngân Dao quận chúa sợ nhất chính là hết thọ chết già, vì trường sinh, cô ấy trộm lấy quan tài của Tam Đạo sơn nương nương, dùng bí pháp luyện chính mình thành âm thi, ngủ say ở trong quan tài.”