Lúc này nếu là vẽ ra Tam Đạo sơn nương nương, Ngân Dao quận chúa sợ rằng sẽ bị dọa chết ngay tại chỗ... Trong lòng hắn lẩm bẩm.
“Từ góc độ nào đó mà nói, rất giống Hạ Hầu Ngạo Thiên.” Chỉ Sát cung chủ chế giễu.
Phó Thanh Dương đứng xem một lát, nói:
“Nỗi sợ hãi của cô ấy rất đơn giản, sợ hãi cái chết mà thôi. Cậu chỉ cần cho cô ấy một chút ám chỉ, để cô ấy nhớ lại mình là âm thi là được.”
Tựa như ám chỉ Hạ Hầu Ngạo Thiên như thế... Trương Nguyên Thanh nâng bút ở trong tranh tường phác họa ra ba vật: Gương quỷ, Búp Bê Âm Ngọc cùng Son Phấn Máu.
Ba món vật phẩm rơi “Bịch” trên giường của bà lão, đưa tới sự chú ý của cô.
Bà lão nhỏm đầu dậy, gian nan nhìn về phía ba vật phẩm, sau đó, bà choáng váng.
Giữ tư thế nhỏm đầu dậy ngẩn người hồi lâu, cô tựa như nhớ tới mình đã sớm thành âm thi, lấy một loại nhanh nhẹn bà lão không nên có tung chăn ra, bật người dậy.
Tranh tường tự động dập tắt, Ngân Dao quận chúa từ trong tranh tường đi ra.
Mọi người như trút được gánh nặng.
Mà lúc này, vách tường hiện ra từng bóng người phong cách thủy mặc, bọn họ cầm kiếm, bày ra tư thế khác biệt, tựa như bí tịch kiếm thuật trong tiểu thuyết võ hiệp.
Bọn người Trương Nguyên Thanh chỉ nhìn mây lần, cũng cảm giác mắt đau nhói, trào nước mắt, ùn ùn cúi đầu.
Chỉ có Phó Thanh Dương ngóc đầu lên, nhìn chăm chú kiếm phổ khắp tường, nói:
“Kiếm thuật rất tinh diệu, người khắc họa kiếm phổ, dung nhập ý chí của mình trong đó, qua nhiều năm như vậy còn chưa tan đi.”
Trương Nguyên Thanh cúi đầu bừng tỉnh đại ngộ:
“Khó trách tranh tường sẽ bị ô nhiễm, tôi đã nói rồi, tranh tường bình thường cho dù nhận âm khí tẩm bổ, cũng sẽ không có thần dị như vậy.”
Phó Thanh Dương nói: “Nguyên Thủy, dẫn tôi đi một vòng.”
Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu.
Hai người vòng quanh vách tường sánh vai mà đi, Phó Thanh Dương vừa nhìn vừa nói:
“Ngộ ra những kiếm thuật này, ít nhất có thể dùng đến cấp 8.”
“Lão đại, anh không phải say mê đòn chém, khinh thường học tập kiếm thuật à?” Trương Nguyên Thanh nói.
Phó Thanh Dương trầm giọng nói: “Đòn chém của tôi đã đến bình cảnh, kiếm ý mới lĩnh ngộ ra lại là lấy thiêu đốt sinh mệnh để trả giá, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể sử dụng. Muốn tiến thêm một bước, liền phải mở rộng tầm mắt, dung hợp sở trường trăm nhà.”
Làm Chúa Tể cấp 8, Phó Thanh Dương nhìn qua một lần, đã nhớ kỹ trong lòng kiếm thuật khắp tường.
Mọi người rời đi Chính Khí điện, tiến về tầng cuối cùng của Nam Uyển.
Hi vọng cửa ải cuối cùng có thể tìm được Bạch Đế Quan... Trương Nguyên Thanh ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, sau đó nói:
“Dựa theo cường độ phó bản, cửa ải cuối cùng có thể gặp Chúa Tể cấp 9.”
Phó Thanh Dương lại lắc đầu: “Cường độ phó bản Vua Mất Nước không bình thường, không có khả năng làm tiêu chuẩn tham khảo.”
Hắn không tin xui xẻo như vậy, lại gặp được bug linh cảnh.
Đang lúc hai người nói chuyện, Hạ Hầu Ngạo Thiên lấy ra máy bay không người lái, theo thường lệ dò xét.
Đợi máy bay không người lái ở trong tiếng cánh quạt ông ông, xuyên qua màng mỏng vô hình, tiến vào tầng cuối cùng.
3 giây sau, Hạ Hầu Ngạo Thiên mở mắt, trên mặt tràn đầy ngưng trọng:
“Máy bay không người lái bị phá rồi, tôi thấy được đèn quỷ, đèn quỷ màu xanh lá, khắp nơi đều có...”
Ngoài ra, hắn chưa thu hoạch manh mối khác.
“Máy bay không người lái là trong nháy mắt bị phá hỏng, tôi không nhìn thấy người công kích.” Hạ Hầu Ngạo Thiên bất đắc dĩ nói.
Vừa mới đi vào đã gặp công kích? Ngay cả cơ hội thăm dò cũng không cho?
Người khác trao đổi một ánh mắt, vẻ mặt vốn ngưng trọng càng thêm nghiêm túc.
Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, giũ rơi ra một âm thi:
“Tôi tới đi, âm thi so với máy bay không người lái tỷ lệ sống sót cao hơn, không chừng tôi có thể nhìn thấy kẻ địch.”
Hắn điều khiển âm thi xuyên qua màng mỏng vô hình.
Ước chừng nửa phút, đầu Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên ngửa ra sau, giống như là bị người đối diện gõ một gậy, trong hốc mắt ánh mắt sụp đổ, chảy ra hai dòng máu đỏ tươi.
Trương Nguyên Thanh lảo đảo lui lại, ôm mặt, hùng hổ mắng:
“Đệch, mắt Tian của lão tử mù rồi! Kiếm khí thật sắc bén.”
Chỉ Sát cung chủ vốn giật nảy mình, vô ý thức muốn lấy ra Sinh Mệnh Nguyên Dịch trị liệu cho hắn, nghe giọng điệu hùng hổ mắng của hắn, lập tức thở phào một hơi.
Mắng tràn đầy khí thế như vậy, nói rõ vấn đề không lớn.
Trương Nguyên Thanh cầm ra Quyền Trượng Sơn Thần, kích hoạt đá quý xanh biếc ở trên đỉnh, đơn giản cầm máu, sau đó ngồi khoanh chân, chờ đợi mắt chữa trị.
“Cậu đã nhìn thấy cái gì?” Phó Thanh Dương hỏi.
Trương Nguyên Thanh đang nhắm mắt đáp lại:
“Đèn, đèn tung bay ở đỉnh đầu, kiểu dáng là đèn Khổng Minh, thiêu đốt ánh nến xanh lét, số lượng rất nhiều, sau khi cẩn thận quan sát, tôi phát hiện những cái đèn này sắp xếp tổ hợp hàm ẩn một loại quy luật nào đó...”
Ma Nhãn Thiên Vương truy hỏi: “Quy luật gì?”