Thiên Nhai Kiếm Khách bình tĩnh nói:
“Trực giác nói cho ta biết, ngươi nên đi thăm dò một chút, đương nhiên, nếu như ngươi cho rằng trực giác của mình mạnh hơn trực giác của Kiếm Khách, vậy tùy ngươi.”
Thuần Dương chưởng giáo trầm mặc mấy giây, ‘hắc’ một tiếng:
“Ta không muốn lãng phí thời gian, nhưng gần đây điều tra không thu hoạch được gì, dù sao là muốn điều tra Lôi Nhất Binh, coi như đẩy sớm. Gửi địa chỉ gia đình hắn cho ta.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Khu Khang Dương, Bình Trực cư xá.
Trong chung cư cũ kỹ, Trần Nguyên Quân đứng ở trước cửa chống trộm hộ gia đình số 402, ấn chuông cửa.
“Kính coong ~”
Sau hai tiếng liên tục, tiếng bước chân truyền đến, một người phụ nữ trung niên ngoài năm mươi, trạng thái tinh thần không tệ mở cửa.
“Nguyên Quân, sao cháu lại tới đây?” Nhìn thấy Trần Nguyên Quân, bà lập tức lộ ra nụ cười, mặt mũi tràn đầy nhiệt tình, sau đó nhìn về phía Lý Đông Trạch cùng Tạ An Na, hỏi: “Bọn họ là?”
Trần Nguyên Quân giới thiệu: “Bọn họ là đồng nghiệp của cháu.”
Đồng nghiêp... Dì Chu thu liễm nụ cười, liền vội vàng hỏi: “Có phải có tin tức của A Binh hay không?”
Bà vội vàng bắt lấy cánh tay Trần Nguyên Quân, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Trần Nguyên Quân thấp giọng nói: “Dì Chu, chúng ta đi vào nói.”
Ba người vào nhà, Trần Nguyên Quân nghiêng đầu nhìn chung quanh, “Chú Lôi không ở nhà?”
“Cũng không phải cuối tuần, đi làm rồi.” Dì Chu từ trong ngăn tủ bàn trà rút ra chén dùng một lần, định pha trà cho bọn họ.
Trần Nguyên Quân khoát tay: “Không cần dì Chu, chúng cháu hỏi chút lời rồi đi luôn.”
Hắn đánh giá người phụ nữ, vui mừng nói: “So với mấy lần trước, khí sắc của ngài tốt hơn nhiều, mặc kệ Lôi Nhất Binh thế nào, người cùng Chú Lôi vẫn phải tiếp tục sống.”
Dì Chu thở dài nói:
“Trong khoảng thời gian này, nhờ có Nguyên Tử thường thường làm bạn với dì, khuyên bảo dì, nó nói, ngày nào đó A Binh trở về, thân thể dì lại gục ngã, vậy chuyện tốt cũng biến thành chuyện xấu.
“Dì phải bảo trọng thân thể, chờ A Binh trở về.”
Trần Nguyên Quân im lặng mấy giây, trong lòng âm thầm thở dài.
Kỳ thật, lấy kinh nghiệm phá án nhiều năm của hắn, Lôi Nhất Binh mất tích gần một năm, cơ bản tương đương tuyên bố đã chết.
Nhưng mặc kệ Lôi Nhất Binh sống hay chết, hắn đã đáp ứng Nguyên Tử phải tra được, liền nhất định sẽ tra được, thẳng đến khi xác nhận Lôi Nhất Binh đã chết.
“Dì Chu, lần này đúng là tới thăm.” Trần Nguyên Quân nhìn về phía Tạ An Na, nói: “Vị này là thầy trắc tả* rất xuất sắc của cục an ninh chúng cháu, cô ấy muốn hướng ngài tìm hiểu một phen tin tức của A Binh.”
Nói xong, hắn hướng nữ sĩ Nhạc Sĩ khẽ gật đầu, ra hiệu đối phương có thể bắt đầu biểu diễn.
Tạ An Na giống như ảo thuật, từ trong túi lấy ra một vật trang trí nhỏ “bánh xe Ferris*” màu bạc, cô không biểu lộ gì cả đặt vật trang trí lên bàn, đầu ngón tay kích thích bánh xe Ferris.
“Trước khi hỏi, cháu thích chơi món đồ chơi nhỏ một chút, hi vọng ngài bỏ qua cho.” Cô cười nói.
“Không sao không sao...” Dì Chu nói ra, ánh mắt bản năng nhìn về phía bánh xe Ferris chuyển động.
Ánh mắt của bà hơi hoảng hốt, bánh xe Ferris tựa như biến thành vòng xoáy, hút linh hồn bà vào.
Trong mơ mơ màng màng, bà nghe thấy thầy trắc tả nữ giới trẻ tuổi hỏi:
“Lôi Nhất Binh là mất tích lúc nào?”
Dì Chu ánh mắt vô hồn, lẩm bẩm: “Năm ngoái, ngày 12 tháng 4.”
Tạ An Na lại hỏi:
“Ngài nghĩ kỹ thêm chút nữa, Lôi Nhất Binh là mất tích lúc nào?”
Dì Chu một lần nữa đưa ra đáp án tương tự.
Tạ An Na cũng không sốt ruột, nói:
“Trần đội ở trong hồ sơ cục an ninh khu Khang Dương, phát hiện hồ sơ mất tích của Lôi Nhất Binh, là ngài báo cảnh sát à?”
Dì Chu đờ đẫn lắc đầu: “Không phải tôi.”
Tạ An Na giọng điệu nhu hòa, “Ngài từng đi trong cục an ninh khu Khang Dương báo cảnh sát, ngài từng đi trong cục an ninh khu Khang Dương báo cảnh sát, ngài từng đi trong cục an ninh khu Khang Dương báo cảnh sát...”
Cô lặp lại trọn vẹn ba lần.
Dì Chu vẻ mặt đờ đẫn nói ra: “Tôi từng đi trong cục an ninh khu Khang Dương báo cảnh sát, ta từng đi trong cục an ninh khu Khang Dương báo cảnh sát...”
Bà đột nhiên lộ ra vẻ mặt thống khổ, thanh âm bén nhọn: “Tôi chưa từng báo cảnh sát, tôi chưa từng báo cảnh sát!”
Lông mày Tạ An Na nhảy lên, vội vàng trấn an: “Quên lời nói vừa rồi.”
Vẻ mặt Dì Chu lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Tạ An Na nghiêng đầu nhìn về phía hai đồng bạn, giọng điệu nghiêm túc:
“Vừa rồi tôi muốn thôi miên bà ấy, cưỡng ép rót vào cho bà ấy nhận biết mình bởi vì con trai mất tích, từng đi cục an ninh báo cảnh sát, dưới tình huống bình thường, bà ấy sẽ bị tôi thôi miên, tin tưởng mình quả thực từng báo cảnh sát.