Hai người đi ra khỏi tòa nhà hành chính, ánh mắt Trần Nguyên Quân quét qua, ở trên chỗ đậu xe bên trái cửa ra vào, trông thấy một người phụ nữ tươi sáng bắt mắt.
Cô mặc trang phục chính thức công sở vạt lệch màu trắng, giày gót thấp màu xám nhạt, cổ quấn khăn vuông Burberry, sống mũi cao đặt kính râm, kiểu tóc thời thượng đẹp mắt.
Dáng người cô cao gầy, làn da trắng bóc, mặc dù đeo kính râm, nhưng ngũ quan rõ ràng không tệ, là người đẹp chất lượng cao.
“Giới thiệu một lần, Tạ An Na, xuất thân Tạ gia, là một vị Nhạc Sĩ xuất sắc.” Lý Đông Trạch cười đưa tay, hướng về phía Trần Nguyên Quân: “Đại đội trưởng cục an ninh chúng tôi, Trần Nguyên Quân.”
Tạ An Na mỉm cười vươn tay, “Đây chính là Trần đội gặp được nghề nghiệp tà ác xông lên còn nhanh hơn linh cảnh hành giả, gặp nguy hiểm tránh so với linh cảnh hành giả còn chậm hơn? A, bây giờ nói linh cảnh hành giả cũng không có vấn đề nhỉ, dù sao cũng là bí mật công khai.”
Lý Đông Trạch trêu chọc: “Tôi có một độ hoài nghi hắn là nghề nghiệp Nữ Thần May Mắn, đáng tiếc trong linh cảnh không có.”
Trần Nguyên Quân làm đội trưởng trị an tay nắm thực quyền, lại ở tiền tuyến công tác, ở dưới bối cảnh tà giáo liên tiếp phát sinh, hắn có tư cách tiếp xúc đến tin tức linh cảnh hành giả.
Nhưng trước mắt chỉ biết trận doanh Tà Ác cùng trận doanh Thủ Tự tồn tại, cùng tất cả tin tức nghề nghiệp siêu phàm của hai đại trận doanh.
Tình báo tầng cao hơn, hắn còn chưa có quyền hạn biết.
Sau khi biết linh cảnh hành giả tồn tại, Trần Nguyên Quân liền rất lo lắng người nhà của mình bị liên lụy, thậm chí bắt đầu sinh ra ý nghĩ đưa người nhà đến nông thôn.
Dựa theo tình báo hắn nắm giữ, nghề nghiệp tà ác hoặc là ở khu vực ít ai lui tới, hoặc là ẩn náu ở đô thị phồn hoa.
Nông thôn loại địa phương đã không xa xôi, cũng không phồn hoa này, ngược lại là tịnh thổ trước mắt khó được.
Hắn sẽ nghĩ như vậy là có đạo lý, cô cô giá trị bản thân không thấp, ở bên ngoài phấn đấu sự nghiệp, biểu đệ theo học ở học viện nổi tiếng Tùng Hải, dì trẻ công tác ở bệnh viện, ba người này đều có thể gặp nghề nghiệp tà ác tập kích.
Người trước tiếp xúc chính là nhân sĩ tinh anh của xã hội, hai người sau thì ở đơn vị nghề nghiệp tà ác ưa thích tập kích, mà bọn họ đều là người bình thường tay trói gà không chặt.
Lão phụ thân không đáng tin cậy mỗi ngày đi dạo ở bên ngoài, cũng có khả năng gặp phải nguy cơ.
Trong nhà an toàn nhất chính là ông bà nội cùng mẹ, phạm vi hoạt động của bọn họ hẹp, là tiểu cư dân bình thường đến không thể bình thường hơn nữa.
Trần Nguyên Quân nhìn chung quanh một phen, nói:
“Lên xe trước đi.”
Hắn đi về phía xe cách đó không xa, mang theo Lý Đông Trạch cùng Tạ An Na lái ra khỏi cục an ninh, Trần Nguyên Quân duy trì tốc độ xe không nhanh không chậm, mở miệng nói:
“Tạ nữ sĩ, Lý Đông Trạch nói hết tình huống cho cô rồi chứ?”
Tạ An Na liếc nhìn Lý Đông Trạch bên cạnh một lần, cười nói:
“Anh ta chỉ bảo tôi hỗ trợ thôi miên hai người bình thường, cũng yêu cầu giữ bí mật đối với lần hành động này.”
Trần Nguyên Quân gật gật đầu, mắt nhìn phía trước, nói:
“Là như vậy, chúng tôi ở lúc khôi phục kho số liệu, phát hiện một hồ sơ bị xóa bỏ, đó là một hồ sơ công dân mất tích. Công dân mất tích kia trước mắt còn chưa tìm được, nhân viên nội bộ xóa bỏ hồ sơ, cũng chưa điều tra ra.
“Tôi đã từng hỏi thăm gia đình công dân mất tích, kỳ quái là, người nhà của hắn căn bản không nhớ mình đã từng báo án.”
Tạ An Na sắc mặt nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Cho nên, các anh hoài nghi người nhà của người mất tích, có thể đã bị thôi miên, quên đi chuyện này.”
Lý Đông Trạch gật đầu: “Cũng có thể là người báo cảnh sát không phải người nhà của hắn, đây chính là một phương hướng khác.”
Ánh mắt Tạ An Na dạo qua một vòng ở trên thân hai người, mỉm cười thăm dò:
“Có thể khiến các anh để ý như vậy, công dân mất tích chỉ sợ không đơn giản nhỉ?”
Lý Đông Trạch và Trần Nguyên Quân đều chưa đáp lại, một người chuyên tâm lái xe, một người khác ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ...
Tùng Hải, phòng làm việc nào đó, trước cửa sổ sát đất.
Thiên Nhai Kiếm Khách nghe điện thoại, vừa ngắm nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa nói:
“Tình huống của Lôi Nhất Binh chính là như vậy, hắn vừa lúc cũng ở trong danh sách điều tra của ngươi, muốn đi nhà hắn thăm dò một phen hay không? Ta cũng rất tò mò, phần hồ sơ mất tích được phục hồi như cũ kia là chuyện thế nào.”
Trong điện thoại truyền đến thanh âm lạnh lùng của Thuần Dương chưởng giáo:
“Trực giác nói cho ta biết, hắn cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn không có quan hệ gì, dòng thời gian của hai người cũng không trùng hợp, Lôi Nhất Binh tháng tư năm ngoái ở tỉnh Giang Nam mất tích, ngay lúc đó Nguyên Thủy Thiên Tôn còn chưa trở thành linh cảnh hành giả, hoặc vừa trở thành linh cảnh hành giả.”