“Ngài Amini! Ngài Heracini!” Sáu người thợ đứng dậy chào hỏi.
Mặc dù Amini là nô lệ của Mỹ Thần, nhưng địa vị của nô lệ thần linh cũng cao hơn nhiều so với người phàm.
Trương Nguyên Thanh phất phất tay, ra hiệu bọn họ tiếp tục công việc, sau đó cầm lên một mũi tên, nắm trong tay, mấy giây sau, tin tức vật phẩm hiển hiện:
« Tên: Lôi tiễn »
« Loại hình: Vũ khí »
« Công năng: Tê liệt, nổ »
« Giới thiệu: Tinh thạch ấp ủ lôi điện rèn luyện thành mũi tên, sau khi trúng kẻ địch sẽ phát nổ, sinh ra dòng điện mạnh làm tê liệt đối phương. »
« Ghi chú: Bởi vì là tiêu hao phẩm, cho nên không có trả giá. »
Số lượng mũi tên nhiều nhất năm trăm cây, 1500 cây còn lại, muốn ở ngày mai hoàn thành, gần như không có khả năng, trừ phi cho mình đủ thợ.
Bây giờ còn không thể trở mặt với Cupid, chậc, hết lần này tới lần khác hắn nhằm vào mình, lấy tính cách của Cupid, cảm giác mâu thuẫn không cách nào điều hòa, cũng được, mình quả thực cũng không muốn hòa hợp với người ác liệt như vậy!
Nhưng bây giờ quả thực người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Trương Nguyên Thanh quyết định hoàn thành nhiệm vụ thật tốt.
Hắn âm thẩm thi triển huyễn thuật, che chắn ngũ giác lục thức của sáu người thợ thủ công cùng Heracini, tiếp theo phun ra ba oán linh cấp Chúa Tể cùng Quỷ tân nương.
“Chủ nhân!”
“Phu quân!”
Các linh phó lần lượt khom mình hành lễ.
Trương Nguyên Thanh phân phó: “Chế tạo 1500 mũi tên.”
Chỉ chỉ thợ thủ công vùi đầu làm việc, nói: “Làm theo!”
Bốn linh phó lập tức vây quanh ở bên cạnh thợ thủ công, quan sát bọn họ chế tác mũi tên, Trương Nguyên Thanh lấy ra Mũ Đỏ Nhỏ, triệu Ngân Dao quận chúa ra, tuyên bố mệnh lệnh tương tự.
Thế là trong linh phó, lại thêm một âm thi.
Chế tác mũi tên rất đơn giản, trọng điểm ở chỗ lúc rèn luyện tinh thạch, cần phi thường cẩn thận, hơi không cẩn thận, tinh thạch nổ tung, đủ khiến thợ thủ công mất đi cánh tay.
Ngân Dao quận chúa cùng bốn linh phó quan sát thêm vài phút đồng hồ, liền bắt đầu tự tay chế tác.
Trương Nguyên Thanh lại giũ Mũ Đỏ Nhỏ, chấn động rớt xuống mười âm thi, hắn cùng Ngân Dao đều khống chế năm tên, tham dự công việc.
...
Núi hoang, miếu cổ.
Hạ Hầu Ngạo Thiên nhìn về phía cửa điện mục nát một nửa, chậm rãi hỏi:
“Người nào ở bên ngoài?”
Cùng lúc tra hỏi, hắn mở hòm đồ, lặng yên lấy ra một cây nỏ cơ quan, giấu ở phía sau.
“Công tử, nô gia là nông dân hái thuốc ở phụ cận, lên núi hái thuốc, đột nhiên gặp mưa to, muốn vào miếu tránh một chút, mong công tử ân chuẩn.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói mềm mại của nữ giới.
Nghe đã rất mềm mại đáng yêu rất dụ người.
Phụ nữ à... Lòng cảnh giác của Hạ Hầu Ngạo Thiên giảm xuống không ít, nói: “Vào đi.”
Cửa miếu “kẽo kẹt” đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi tư thái yểu điệu, lấy tay áo che đầu, uyển chuyển chạy bước nhỏ, chạy vào trong điện.
Hạ Hầu Ngạo Thiên đánh giá cô gái, tuổi chừng mười sáu, bộ dáng rất xinh xắn, mái tóc ướt nhẹp dán lên gương mặt trắng nõn quyến rũ, nước mưa làm ướt quần áo, phác họa ra tư thái yểu điệu.
Cô cõng một cái giỏ trúc, bên trong là thảo dược vừa hái.
Cô gái nhìn đống lửa một lần, rụt rè hỏi:
“Công tử, nô gia có thể hong một chút không?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên nhìn cô, đột nhiên hỏi:
“Ngươi là tới giết ta à?”
Vẻ mặt cô gái cứng đờ, ngẩn người, tựa như không ngờ hắn sẽ nói ra lời như vậy, không biết làm sao mấy giây, nói:
“Công tử cớ sao nói vậy?”
Hạ Hầu Ngạo Thiên thản nhiên nói:
“Cô nương không cần kinh ngạc, tiểu sinh chỉ đùa một chút mà thôi. Nơi này hoang sơn dã lĩnh, thật không dễ gì có người làm bạn, cho nên lời lẽ lỗ mãng chút, mong cô nương chớ trách.”
Hắn dùng một cành củi ẩm ướt gạt lửa than, bắn ra tia lửa, nói:
“Tranh thủ thời gian tới sưởi ấm đi, đừng để mắc phong hàn.”
Cô gái thanh tú kia lúc này vẻ mặt mới hòa hoãn, lễ phép nói cảm ơn, ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
Mưa to tiếp tục rơi, mây đen tầng tầng lớp lớp, sắc trời ảm đạm, như là đêm tối.
Cô gái run lẩy bẩy sưởi một lát, sắc mặt dần dần chuyển sang hồng hào phơn phớt.
Hạ Hầu Ngạo Thiên liếc cái sọt một lần, bên trong đều là chút thảo dược bình thường, có trị thương, có trị phong hàn, có tiêu đờm bổ phổi.
Trong phó bản cấp S, lại đều là chút thảo dược bình thường, không có thiên tài địa bảo sao... Hạ Hầu Ngạo Thiên ở trong lòng thất vọng lẩm bẩm.
“Cô nương là nông dân dược liệu trong thôn phụ cận?” Hạ Hầu Ngạo Thiên chủ động mở miệng bắt chuyện:
“Hoang sơn dã lĩnh, không có sơn tặc cũng có dã thú, làm sao để cho cô một người phụ nữ lên núi hái thuốc.”
Cô gái thở dài, “Cha vài ngày trước lên núi hái thuốc, bị ngã gãy chân. Trong nhà còn có hai em trai em gái cần nuôi, tôi liền đành phải lên núi hái thuốc, đổi chút tiền bạc.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên lại hỏi: “Trong nhà có thân thích giàu có hay không?”
Nữ tử lắc đầu.
Hạ Hầu Ngạo Thiên “A” một tiếng, trầm ngâm mấy giây, bỗng nhiên chỉ vào sau lưng cô gái, nói:
“Nhìn nơi đó!”