Cô gái theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Hạ Hầu Ngạo Thiên thừa cơ nâng lên nỏ cơ quan, nhắm chuẩn ngực cô gái, bóp cò.
“Phựt!”
Dây cung réo rắt, mũi tên nỏ đâm thật sâu vào lồng ngực cô gái, máu tươi nhanh chóng lan ra, nhuộm đỏ quần áo.
Cô gái trẻ tuổi nghiêng đầu lại, khó có thể tin nhìn Hạ Hầu Ngạo Thiên, sau đó ngã ra, hai mắt trừng trừng chết đi.
Hạ Hầu Ngạo Thiên lấy ra dược liệu trong cái sọt của cô gái, bỏ vào trong cái sọt của mình, chờ tiến vào Trường An, có thể cầm đi đổi ít tiền.
Hắn giết cô gái logic rất đơn giản, nơi này cách Trường An không xa, cũng chỉ một ngày cước trình, vào Trường An đã là nhiệm vụ chi nhánh, như vậy trên đường nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Trong một ngày đi đường, tất cả NPC gặp phải đều có thể là kẻ địch dụng ý khó dò.
Bắn chết cô gái, tương đương với bóp chết nguy hiểm trong trứng nước.
Nếu như giết nhầm, dù sao là NPC phó bản, lần sau là đổi mới.
Điều duy nhất cần xác nhận là, giết thiếu nữ sẽ chủ động dẫn phát nguy cơ hay không, cho nên hắn vừa rồi hỏi thăm trong nhà thiếu nữ phải chăng có thân thích phú quý, đạt được câu trả lời phủ định.
Vững như chó già!
Hắn đang nghĩ như vậy, chợt nghe tiếng đập cửa truyền đến, “Thùng thùng” hai tiếng, ở trong màn mưa yên tĩnh, đột ngột lại quỷ dị.
Sau đó, ngoài cửa truyền đến giọng phụ nữ mềm mại:
“Công tử, nô gia là nông dân dược liệu phụ cận, lên núi hái thuốc, đột ngột gặp mưa to, muốn vào miếu tránh mưa.” Ngoài cửa truyền đến giọng cô gái mềm mại.
Thanh âm ngoài cửa, giống thiếu nữ vừa rồi hắn săn giết như đúc, ngay cả lời thoại cũng như thế.
Khuôn mặt Hạ Hầu Ngạo Thiên chậm rãi cứng đờ, bỗng nhìn về phía thiếu nữ bị bắn chết, nhất thời con ngươi co vào, thi thể thiếu nữ không thấy nữa.
Lúc này, cô gái ngoài cửa nói:
“Bên trong có ai không, nô gia vào đây.”
Trong lòng Hạ Hầu Ngạo Thiên dâng lên một cơn lạnh lẽo, hắn nhìn chòng chọc vào cửa điện, nắm chặt nỏ trong tay.
Hắn dự liệu không sai, nữ nhân chính là nguy hiểm trên đường hắn tiến về Trường An, nhưng hắn không ngờ tới chính là, thiếu nữ rõ ràng đã bị bắn chết, vậy mà lại tới.
“Thùng thùng, thùng thùng...”
Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục, cô gái ngoài cửa lại hỏi: “Công tử, công tử ở bên trong à, nô gia vào đây.”
Thấy Hạ Hầu Ngạo Thiên trong điện từ đầu đến cuối không trả lời, cô gái ngoài cửa tựa như nôn nóng, giọng điệu trở nên gấp rút, mang lên mấy phần thê lương:
“Mở cửa đi, vì sao không mở cửa, tôi biết anh ở ngay bên trong, anh vẫn chưa đi, anh nếu không mở cửa, tôi thật sự vào đó...”
Cô con mẹ nó vừa rồi chẳng phải tự mình mở cửa đi vào sao... Trong lòng Hạ Hầu Ngạo Thiên hùng hổ mắng, lông tơ trên lưng lặng yên dựng thẳng lên.
“Vì sao không mở cửa, tại sao phải đối với tôi như vậy, tại sao phải đối với tôi như vậy...” Tiếng hô của cô gái ngoài cửa điện càng thêm thê lương, không còn mềm mại đáng yêu vừa rồi.
Bang! Bang! Bang!
Cửa sổ chấn động kịch liệt, không ngừng phát ra tiếng vang “rầm rầm”, bên ngoài tựa như đứng đầy người.
“Ngươi giết ta!” Giọng thiếu nữ ngoài cửa oán độc nói.
Thân thể Hạ Hầu Ngạo Thiên căng thẳng, trực tiếp mang nỏ nhắm chuẩn cửa điện, chỉ cần cô gái phía ngoài dám đi vào, liền thưởng cô ta một phát tên phá giáp.
Lúc này, cửa sổ dừng rung động, ngoài điện hoàn toàn yên tĩnh, trừ tiếng mưa rơi tí tách.
Thiếu nữ bên ngoài tựa như đã đi.
Đi rồi? Sợ lại bị mình bắn chết? Ừm, mình cũng phải đi nhanh chút, không có khả năng tiếp tục đợi ở chỗ này! Hạ Hầu Ngạo Thiên lập tức chạy về phía con ngựa gầy, dự định lập tức rời đi ngôi miếu hoang cổ quái này. Hắn vừa tới gần con ngựa gầy, bỗng nhiên cảm giác trong cái sọt có vật gì đang cử động, mơ hồ có lông tóc thật dài.
Ánh sáng lờ mò, Hạ Hầu Ngạo Thiên đi tới, tập trung nhìn vào, chỉ thấy trong cái sọt là một cái đầu lâu phụ nữ, gáy hướng về hắn, nhúc nhích biên độ nhỏ.
Tựa như là phát hiện có người nhìn chăm chú, đầu lâu bỗng nhiên quay lại, lộ ra một gương mặt xanh đen, thất khiếu chảy máu, môi đen sì, con mắt trắng dã khiếp người nhìn chằm chằm Hạ Hầu Ngạo Thiên.
“Ngươi giết ta...” Thanh âm oán độc thê lương truyền đến.
Trong lòng Hạ Hầu Ngạo Thiên căng thẳng, liên tiếp lui về phía sau, chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng lên, nỗi sợ hãi lấp đầy tâm linh.
Nhưng hắn chưa lui được mấy bước, sau lưng liền đụng phải đồ vật, thất kinh quay đầu nhìn, càng bị dọa con ngươi co vào, trái tim ngừng đập.
Phía sau là một thi thể không đầu, quần áo mặc trên người giống thiếu nữ vừa rồi như đúc.
Hạ Hầu Ngạo Thiên adrenalin tăng vọt, tê cả da đầu, theo bản năng nâng lên nỏ cơ quan bắn về phía thi thể không đầu.
Mũi tên phá giáp chui vào ngực thi thể.
Nhưng, thi thể này vốn đã chết, chưa chịu bất cứ ảnh hưởng gì, nâng lên tay phải có móng tay đen sì, bóp lấy cổ Hạ Hầu Ngạo Thiên, xách hắn lên.