Cấp 9 rồi? ! Vẻ mặt Địch Thái chấn động, “Thằng nhãi này là con riêng của linh cảnh sao, hồi trước mới tấn thăng cấp 8, đây là 8 lên 9 đó, không phải tiểu học lên cấp 2 đâu.”
Hạ Hầu Ngạo Thiên kinh ngạc nói: “Cậu tên quỷ Tây Dương này còn biết tiểu học lên cấp 2?”
“Quỷ Tây Dương cái gì! Váy mặc dù mặc trên người, lòng tôi vẫn là lòng Hoa Hạ.” Địch Thái hầm hừ hắn một phen, sau đó thở dài nói: “Chẳng qua, bây giờ thế cục này, Chúa Tể cấp 9 giống mèo chó ven đường, đều không có tác dụng cái trứng gì cả.”
...
Khu Khang Dương.
Ông ngoại mở ti vi, xem thời sự sáng sớm.
“Tin mới của đài, gần đây, thông qua đồng chí trị an viên liên tục không ngừng đả kích, hoàn cảnh trị an của Tùng Hải chuyển biến rất tốt đẹp, đã khôi phục tiêu chuẩn trước khi virus lan tràn, về sau, chính phủ sẽ tiếp tục đầu nhập cảnh lực, giữ gìn hòa bình, cam đoan cư dân Tùng Hải an toàn nhân thân, tài sản. Nhớ kỹ nhân dân làm gốc, ưu tiên nhân dân là căn bản cùng sứ mệnh...”
“Tiếp theo, để chúng tôi thông báo một tin tức của liên bang Tự Do, theo phóng viên của đài trú ở liên bang Tự Do phản hồi, mấy ngày liên tiếp, liên bang Tự Do xảy ra vô số sự kiện siêu tự nhiên, tác động đến chín thành thị, tạo thành điện nước tê liệt diện tích lớn, chúng ta có thể nhìn thấy, những thành thị này gặp phải tai nạn khó có thể tưởng tượng...”
Trong màn hình TV phát góc nhìn bản đồ thành thị, thành thị như là gặp gió lốc siêu khổng lồ, cây cối nhổ tận cốc, cao ốc đổ sụp, bao phủ khu phố, phòng ốc.
“Càng đáng sợ hơn chính là, thành thị chịu xung điện từ chưa biết ảnh hưởng, tín hiệu gián đoạn, tất cả đồ điện đều xuất hiện hư hao trình độ khác biệt... Dự đoán sơ qua, trận tai nạn có tính liên tục này tạo thành 2 triệu người thương vong...”
“Bộ ngoại giao nước ta bày tỏ vô cùng lo lắng đối với tình trạng liên bang Tự Do gặp phải, cũng kêu gọi liên bang Tự Do cần dũng cảm gánh chịu trách nhiệm, tích cực xử lý sự cố, không có khả năng xem nhẹ sinh mệnh nhân dân cùng an toàn tài sản.”
Bà ngoại ở cạnh bàn ăn thu thập bát đũa thò đầu xem tivi, khó có thể tin nói:
“Chết hai triệu người sao... Có phải giả hay không? Đánh trận cũng không chết nhiều người như vậy nhỉ.”
Ông ngoại tóc bạc trắng sắc mặt nghiêm túc, “Tin tức có thể lừa bà sao, 2 triệu người chỉ là phỏng đoán cẩn thận, dựa theo phong cách của liên bang Tự Do, con số này phải gấp bội.
Bà ngoại vẻ mặt sợ hãi: “Còn may là ở liên bang Tự Do, nếu là ở quốc gia chúng ta... Ài, Trần Thục ở liên bang Tự Do! !”
Tiếng nói vừa dứt, cửa trước chỗ truyền đến tiếng chuông cửa.
Vẻ lo lắng trên mặt bà ngoại không giảm, chỉ có thể mở cửa trước.
“Rắc!”
Bà vặn tay nắm cửa, kéo ra cửa chống trộm, trông thấy một nữ cường nhân hệ cấm dục mặc vest nữ sĩ màu trắng, đeo kính mắt gọng kim loại đứng ở cửa, trong tay nâng một cái rương màu trắng 20 tấc.
Mái tóc dài màu đỏ búi lên, bỏ đi đồ trang sức rườm rà hoa lệ, tài trí, giản lược, lão luyện.
Người phụ nữ nhíu đầu lông mày: “Mẹ, mẹ đổi mật mã sao không nói cho con?”
Rõ ràng là con gái Trần Thục quanh năm suốt tháng cũng không về nhà mấy chuyến.
Thấy con gái lớn trở về, khuôn mặt tang thương của bà ngoại buông lỏng, như trút được gánh nặng, sau đó sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
“Con còn biết trở về? Còn nhớ mình có đứa con trai bỏ ở nhà lão nương? A, qua một đoạn thời gian nữa, đừng nói quên nói cho con mật mã, lão nương ngay cả con là ai cũng quên luôn.”
Trần Thục không nũng nịu nịnh nọt, thản nhiên nói: “Bận rộn công việc, đây không phải trở về đón Tết với mọi người à. Ngài đừng châm chọc nữa, thời mãn kinh sớm qua rồi nha.”
Tính cách cương liệt cường thế của Trần Thục, là giống với mẹ.
Cô đặt rương hành lý ở sảnh, hướng về phía ông ngoại trên ghế sô pha gọi: “Cha!”
Ông ngoại không mặn không nhạt “ừ” một tiếng, ánh mắt vẫn như cũ chú ý tin tức, nói: “Mẹ con mới vừa rồi còn đang lo cho con, liên bang Tự Do gần đây không yên ổn, lần này trở về, ở trong nước thêm một đoạn thời gian.”
Trần Thục liếc nhìn TV, nói:
“Con biết rồi!”
Ngồi xuống bàn ăn phòng ăn, giọng điệu giống như nói chuyện phiếm nói: “Trợ thủ của con còn ở phía dưới, mang theo quà tết cho mọi người. Mẹ, năm nay ở chung với vợ của con trai mẹ thế nào?” Cách ăn mặc của cô quá cao ngạo lạnh lùng quá cường thế, là loại tinh anh công sở, hoặc nhân sĩ xã hội nổi tiếng ra vào nơi chốn cao cấp, không hợp với phong cách căn nhà này.
Bà ngoại tiến vào phòng ngủ của con gái nhỏ, cầm cho Trần Thục một cái đệm, hầm hừ nói: “Loại quần áo mấy vạn đồng kia cũng đừng mua màu trắng, dễ bị bẩn.”
Quần áo của Trần Thục không có thấp hơn năm chữ số.
Cất kỹ đệm, bà mới tức giận nói:
“Vẫn như cũ, nó ở nhà của nó, mẹ ở nhà của mẹ, nước giếng không phạm nước sông. Ngày nào chọc mẹ không vui, mẹ tiến lên dạy dỗ nó, chồng cùng con trai nó cũng phải ở bên cạnh thành thành thật thật xem.”