Trần Thục nói ra: “Nguyên Tử đâu, gọi điện cho nó, người nhận là Quan Nhã.”
Bà ngoại giọng điệu kỳ quái nói: “Nguyên Tử là ai, mẹ cũng sắp quên nó rồi. Hừ, đứa con trai kia của con từ lúc có bạn gái, liền quên ổ chó của mình, mỗi ngày ở nhà con gái người ta, không biết còn tưởng là làm con rể tới nhà.”
Trần Thục tựa như chưa nghe thấy.
Bà ngoại tiếp tục phàn nàn:
“Nhỏ không đáng tin, lớn càng kỳ quái, anh của con trước mấy ngày nói ra ngoài một chuyến, ba ngày không có nhà, gọi điện thoại không ai tiếp, tìm lại tìm không thấy.
“Gọi điện thoại cho Nguyên Quân, Nguyên Quân lại đi Hàng Châu công tác, bảo mẹ tìm đồng nghiệp của nó, không có tác dụng cái rắm gì, đến bây giờ còn chưa có tin tức.”
Trần Thục đối với bại hoại gia tộc mất tích tuyệt không tò mò, không quan tâm, ngược lại hỏi tình hình gần đây của cháu trai:
“Sau khi làm đại đội trưởng trị an, bận rộn như vậy sao, chuẩn bị Tết rồi, còn muốn đi nơi khác công tác?”
Bà ngoại nói: “Không phải nhiệm vụ đơn vị, muốn đi Hàng Châu tìm A Binh, chính là đứa nhỏ chơi rất thân với Nguyên Tử, trước kia ở sát vách nhà chúng ta.”
Trần Thục đột nhiên trầm mặc.
...
Hàng Châu.
Trần Nguyên Quân ở quán trọ chờ đợi ba ngày, rốt cuộc nhận được điện thoại của cấp dưới.
“Trần đội, chúng ta tra được rồi, đồn an ninh ở hồ Tây Tử tra được vụ án Lôi Nhất Binh mất tích, vụ án là bốn năm trước, đồn an ninh chúng ta gửi tới nơi này.” Giọng điệu của Tiểu Cao lộ ra sự vui vẻ.
Lần này đi công tác bận rộn ba ngày, rốt cuộc có thu hoạch, Trần đội đã đáp ứng, làm xong chuyện này, tết xuân cho thêm hắn ba ngày nghỉ. Trời sập xuống cũng không cần đến cương vị.
Trần Nguyên Quân nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Đồn an ninh hồ Tây Tử hẳn là điều tra liền tiết, cậu nói cho tôi một chút.”
...
Bình Trực cư xá, phòng 402.
Vừa tiễn chồng, dì Chu dọn xong bàn ăn, nghe thấy tiếng chuông cửa.
“Đến rồi!”
Bà chùi bàn tay ướt nhẹp ở trên tạp đề, mở cửa, trông thấy gõ cửa chính là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang.
Dì Chu cảnh giác đánh giá đối phương:
“Nhà chúng tôi không mua đồ! Không cần chào hàng. Chồng với con trai tôi còn đang ngủ, không hy vọng bị quấy rầy.”
Bà nói như vậy, là chế tạo cho đối phương một loại ấn tượng trong nhà có hai người đàn ông trưởng thành.
Loại người trang phục này, mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ lúc nào, đều khó có khả năng đạt được tín nhiệm, đều cần cảnh giác.
“Tôi có tin tức liên quan tới Lôi Nhất Binh.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, giọng khàn khàn nói.
Cái tay đóng cửa của dì Chu lập tức cứng đờ, khuôn mặt bày ra kinh hỉ, chất vấn, cấp bách... Biểu cảm phức tạp đan xen.
Trong do dự, người đàn ông đi vào cửa trước, chưa cởi giày đã tiến vào phòng khách, nói:
“Đóng cửa, qua đây!”
Dì Chu không tự chủ phục tùng đối phương, đóng cửa phòng lại, ngồi ở trên ghế sô pha đối diện người đàn ông.
Người đàn ông ngẩng đầu, dưới mũ lưỡi trai lộ ra một đôi mắt âm trầm, trong mắt tựa như cất giấu vòng xoáy: “Ngươi bây giờ rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi...”
Dì Chu nhắm hai mắt lại, thân thể ngã ra, nằm nghiêng ở ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Trước mắt Thuần Dương chưởng giáo lập tức hiện ra vô số mộng cảnh màu sắc sặc sỡ, thời gian này, trong khu cư xá phụ cận người còn đang ngủ chỗ nào cũng có.
Hắn đã điều tra xong tất cả trung học Khang Dương, nhân vật có thể có liên quan với Nguyên Thủy Thiên Tôn, không có bất cứ phát hiện nào. Quanh đi quần lại, về tới trong nhà Lôi Nhất Binh nhìn như không có quan hệ gì với Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng rõ ràng có vấn đề.
Hắn dự định phân tích chiều sâu mộng cảnh của người phụ nữ này, đào móc ký ức bị bà lãng quên.
...
Thế giới hỗn độn.
Trương Nguyên Thanh không xoắn xuýt hướng đi cùng lựa chọn của Thủy Hoàng Đế, cái này không quan trọng.
Chẳng qua là hóng hớt lúc câu thông Hạo Thiên Thượng Đế, dù sao thời đại của Thủy Hoàng Đế kết thúc đã hơn hai nghìn năm, gã sống hay chết, không có ý nghĩa lớn.
Lúc này, Hạo Thiên Thượng Đế liếc hắn một cái, chậm rãi nói:
“Ngươi đã dừng lại ở trong hỗn độn ba ngày, nên rời đi rồi, bây giờ có thể đưa ra yêu cầu của ngươi.”
Ba ngày rồi? ! Trương Nguyên Thanh sững sờ, lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Ở trong cảm giác của hắn, từ khi triệu hoán Hạo Thiên Thượng Đế, đến bây giờ, nhiều nhất nửa giờ.
“Hỗn độn không năm tháng, tốc độ thời gian trôi qua của nơi này khác biệt với bên ngoài.” Hạo Thiên Thượng Đế bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, chờ đợi yêu cầu của hắn.
Mình nếu là rúc ở nơi này một năm, bên ngoài chẳng phải là qua mấy trăm năm rồi? Yêu cầu gì cũng có thể? Trương Nguyên Thanh thử dò xét nói:
“Tôi muốn trở thành Thái Dương Chi Chủ.”
Hạo Thiên Thượng Đế mỉm cười nhìn hắn, không nói một lời.
Tràng diện có chút xấu hổ.
Quả nhiên không được, thần linh cũng có cực hạn... Trương Nguyên Thanh không do dự, thấp giọng nói ra yêu cầu của mình:
“Tôi muốn vào phó bản Thái Dương.”