Lầu bốn cũng có hai tên bắt cóc, còn có một tên ở bên trong kéo người. Trong lòng Trương Nguyên Thanh trầm xuống, thao túng Tiểu Đậu Bỉ nhanh chóng bò vào bên trong.
Trong văn phòng, nghe đồng nghiệp bên ngoài kêu lên sợ hãi, bác sĩ Triệu sắc mặt trắng bệch, thân thể hơi đẫy đà không ngăn được run rẩy. “Bọn, bọn chúng lên rồi...” Bác sĩ Triệu vẻ mặt hoảng sợ.
Cô xoay đầu, thấy Tiểu Giang cũng sắc mặt tái nhợt, nhưng vô cùng thông minh kéo cô ngồi xổm xuống, nói:
“Chúng ta nấp vào gầm bàn.”
Bác sĩ Triệu rúc ở gầm bàn, trong lòng thoáng có chút cảm giác an toàn, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài, lo âu nói: “Trị an viên sao còn chưa đến? Chúng ta có thể bị giết hay không? Trị an viên sao còn chưa tới...”
Giang Ngọc Nhị thấp giọng nói: “Không có việc gì, sẽ có người tới cứu chúng ta.” Cô giọng điệu trấn định, vẻ mặt khẳng định, tuy không biết Tiểu Giang lấy đâu ra tự tin cùng sức lực, nhưng bác sĩ Triệu quả thật an lòng chút.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị thô bạo đá văng, cửa phòng vang “RẦM RẦM”, bác sĩ Triệu sợ tới mức run lên, cực lực co rúm lại thân thể mình, bưng kín miệng mình.
Người đàn ông ở cửa dừng lại vài giây, giọng thô lỗ: “Lăn ra đây, đừng ép tao nổ súng.”
Bác sĩ Triệu bị dọa mặt không còn màu máu, đột nhiên, cô cảm giác Tiểu Giang bên cạnh ấn bả vai mình một cái, sau đó, cô từ gầm bàn chui ra.
Người đàn ông ở cửa thân hình khôi ngô, đầu đinh, mắt tam giác, vẻ mặt hung ác.
Nhìn thấy cô gái dưới gầm bàn chui ra, khuôn mặt thô ráp của hắn rõ ràng ngẩn ra, con mắt tam giác chợt tỏa sáng, rống lên:
“Lão Từ, mày xem tao phát hiện cái gì, ha ha, mày xem tao phát hiện cái gì.” “Phát hiện mẹ mày đẻ con ở bên trong?” Kẻ bắt cóc bên ngoài hùng hổ đáp lại. “Tao phát hiện một con bé cực phẩm.” Tráng hán dùng sức chà chà đầu đinh, ánh mắt thèm nhỏ dãi, hưng phấn nói: “Đậu má, trong cái bệnh viện nát này thế mà có con bé cực phẩm như vậy, mày canh ở bên ngoài, bố mày chơi trước một chút.”
Cô gái này mặc áo blouse trắng, khuôn mặt mượt mà, ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn làm người ta kinh diễm, hơn nữa càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu xinh xắn, đặc biệt có nốt ruồi lệ khóe mắt, khiến vẻ đẹp của cô thêm một phần quyến rũ khác với số đông. “Cực phẩm bao nhiêu thế?” Người thanh niên gầy gò bên ngoài gợi lên lòng hiếu kỳ. “Dù sao đặc con mẹ nó biệt cực phẩm.” Tráng hán hiển nhiên không có văn hóa.
Tiểu Giang... Trong lòng bác sĩ Triệu tuyệt vọng, nào còn có thể có ai đến cứu bọn họ, cho dù các trị an viên xông vào, vậy cũng là rất lâu về sau rồi.
Cô nhịn không được ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiểu Giang, cô gái nhỏ ngày thường yểu điệu này, trên mặt thế mà lại không có chút nào sợ hãi cùng kích động.
Nhưng ở ngay sau đó, cô bỗng nhiên thay đổi thái độ, sợ hãi lui về phía sau, trong mắt chứa đầy nước mắt, che ngực, yếu ớt đáng yêu, mang theo tiếng nức nở nói:
“Ông, ông đừng qua đây!”
Đáng chết!
Ngoài bệnh viện, trong xe MPV, Trương Nguyên Thanh thông qua tầm nhìn của Tiểu Đậu Bỉ, thấy được một màn trong văn phòng.
Hắn lưng thẳng lên, nói tốc độ cực nhanh: “Thập trưởng, dì trẻ của em có nguy hiểm, hành động trước! Em sẽ chống đỡ tới lúc Viên Đình tới.” Nói xong, không đợi đám người Lý Đông Trạch phản ứng, hắn bỗng dưng biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.
Trong nháy mắt, tựa như dây cháy chậm của thuốc nổ bị điểm hỏa, không khí lập tức khẩn trương nghiêm túc hẳn lên. Lý Đông Trạch phất mạnh tay, ra hiệu Đằng Viễn tiến vào bệnh viện, tiếp theo lại dùng ánh mắt ra hiệu Vương Thái, chuẩn bị xâm nhập hệ thống camera giám sát.
Sau khi hạ đạt mệnh lệnh, Lý Đông Trạch ấn nút bộ đàm, trầm giọng nói: “Cậu ta đến rồi, cậu ta đã vào bệnh viện, các người tuyệt đối đừng thương tổn con tin.”
Trong bộ đàm truyền đến thanh âm lười nhác của Lý Hiển Tông: “Tốt lắm! Bảo hắn đi đại sảnh lầu một, đừng tránh đi góc chết của camera giám sát, bằng không tao không bảo đảm con tin tuyệt đối an toàn.”
Kết thúc trò chuyện, Lý Hiển Tông trong phòng giám sát nắm lên một cái bộ đàm khác, nói: “Cá đã mắc câu, mọi thành viên cảnh giác.”
Cá đã mắc câu, mọi thành viên cảnh giác... Trong văn phòng khoa phụ sản, nghe bộ đàm ở ngực truyền đến thanh âm, hắn nhíu mày, suy nghĩ vài giây, bật cười một tiếng, không để ở trong lòng.
Hắn không phải cấp dưới của Lý Hiển Tông, lựa chọn theo gã chơi ván này, thuần túy vì trả thù xã hội, mà không phải săn giết Nguyên Thủy Thiên Tôn gì đó.
Dù sao mạng không còn dài nữa, trước khi chết phóng túng một phen.
Tráng hán cắm súng lục ở bên hông, liếm môi đi về phía Giang Ngọc Nhị: “Anh thích vẻ mặt vừa rồi của cưng, bộ dáng sợ hãi của cưng rất mê người.”
Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác bả vai chợt lạnh, như là đè một khối băng lạnh.