Tráng hán theo bản năng sờ bả vai, lại chưa đụng đến cái gì cả. Hai giây sau, hắn mất đi thị giác.
Không có bất cứ sự do dự nào, tráng hán vừa né tránh lung tung, vừa để thân thể bao trùm ngọn lửa nóng rực, cũng thao túng ngọn lửa bành trướng, hóa thành sóng lửa thổi quét văn phòng.
Hắn lấy cái này phòng bị khả năng tồn tại kẻ địch áp sát đánh lén.
Đột nhiên, ngực tráng hán đau đớn, cảm giác được rõ ràng máu thịt của mình bị cái gì xé rách.
Loại đau đớn này hắn rất quen thuộc, là viên đạn xuyên thấu thân thể tạo thành, nhưng hắn rõ ràng chưa nghe thấy tiếng súng.
Nhưng hắn rõ ràng chưa nghe thấy tiếng súng.
Đau đớn một lần nữa truyền đến, viên đạn liên tiếp bắn lên ngực, mang cơn đau thấu tim truyền đến lần nữa, viên đạn liên tiếp bắn vào ngực, mang trái tim xé vụn thành thịt nát.
Lúc này, “gây mù” của tráng hán đã biến mất, hắn ngạc nhiên nhìn về phía bàn làm việc, nơi đó có một người trẻ tuổi đứng đấy, mặt, mu bàn tay, ngực hiện ra vết cháy màu đỏ đen.
Hắn đứng ở trước mặt nữ bác sĩ kia, thay cô ngăn lại ngọn lửa, ánh mắt lạnh lùng nói ra:
“Tao thích vẻ mặt của mày, bộ dáng trước khi chết của mày cũng rất mê người.”
Tráng hán há mồm ra, tựa như muốn tức giận mắng một tiếng, nhưng thanh âm còn chưa bật thốt lên, sinh mệnh đã rời khỏi trước một bước.
Trương Nguyên Thanh đánh giá vài lần, sau khi xác nhận gã hoàn toàn chết đi, lúc này mới quay đầu nhìn về phía dì trẻ.
Giang Ngọc Nhị trợn mắt há hốc mồm, cái miệng nhỏ nhắn mở ra tới trình độ có thể nhét quả trứng gà, khó có thể tin nhìn cháu trai.
Vẻ mặt này ta thích... Ánh mắt Trương Nguyên Thanh dời xuống, liếc nữ bác sĩ trung niên ngồi xổm dưới gầm bàn run rẩy, vung đao tay đánh ngất đối phương.
Nữ bác sĩ ‘hự’ một tiếng, ngã gục xuống đất.
Trương Nguyên Thanh thu hồi đao tay, theo bản năng cảm thấy như vậy quá nóng nảy, không đủ lễ phép, nhưng lại cảm thấy rất bình thường, liền không nghĩ nhiều, nhìn về phía dì trẻ.
“Nguyên, Nguyên Tử...”
Dì trẻ lắp bắp nói, đôi mắt đẹp ngập nước tràn đầy kinh ngạc cùng mờ mịt, tựa như không thể tiếp thu cháu trai đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Nhưng đồng thời, trong kinh ngạc mờ mịt, lại có loại vui sướng lúc cần được cứu vớt nhất, người tin cậy nhất từ trên trời giáng xuống.
“Dì trẻ, dì không sao chứ?”
Giang Ngọc Nhị “Oa” một tiếng khóc lên, làm một cú chim én nhỏ lướt đầu rừng, ôm lấy cháu trai, thấp giọng nức nở.
Trương Nguyên Thanh khẽ vỗ về lưng dì trẻ, thấp giọng an ủi: “Bây giờ không phải thời điểm giải thích, dì ở yên lại chỗ này, cháu đi giải quyết những kẻ bắt cóc kia. Có vấn đề gì, buổi tối dì tới phòng cháu, chúng ta đến lúc đó lại nói.
Chuyện kẻ bắt cóc ầm ĩ như vậy, người sống sót về sau đều phải ký hiệp nghị giữ bí mật, mà dì trẻ tận mắt thấy thao tác của Hỏa sư vừa rồi, cùng với mình hiện thân, sự tồn tại của “siêu năng lực” liền không giấu được cô.
Hơn nữa hắn tới vội vàng, chưa dịch dung, dù sao linh cảnh không có cơ chế gạt bỏ, liền dứt khoát “tự lộ” thân phận.
Trương Nguyên Thanh cho rằng, cứu người nhà không cần thiết che giấu, mà không chủ động lộ ra, là không muốn đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của người nhà, bây giờ, cô đã cuốn vào sự kiện Linh cảnh hành giả, vậy liền thuận theo tự nhiên.
“Mày đừng đi!” Giang Ngọc Nhị ôm chặt lấy lưng cháu trai, hoảng sợ nói: “Bọn chúng có súng.”
Trương Nguyên Thanh không quá thích ứng tiếp xúc thân mật như vậy, nhẹ nhàng đẩy cô ra, thấp giọng nói:
“Dưới lầu có bom, không giải quyết bọn chúng, người trong bệnh viện đều phải chết, tin tưởng cháu.”
Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, sau đó thấy dì trẻ khụt khịt mũi, ngoan ngoãn gật đầu, Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, xem ra mình bây giờ rất có khí chất trưởng thành của Độc Cô Nhất Phương nha, dì trẻ cũng bị khí thế vương bá của mình khuất phục rồi.
Hắn ra hiệu dì trẻ ngồi ở trên ghế, suy tư một bước tiếp theo làm như thế nào, hắn rất nhanh phân tích ưu thế cùng hoàn cảnh xấu của hai bên.
Hoàn cảnh xấu của Lý Hiển Tông là thời gian, hắn tuyệt không dám dây dưa ở bệnh viện quá lâu, chờ chấp sự khu khác, thậm chí trưởng lão chạy tới, Lý Hiển Tông phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên cách nghĩ của vị Yêu mê hoặc này, hẳn là ở trong thời gian ngắn nhất, ép “Nguyên Thủy Thiên Tôn” tiến vào bệnh viện, sau đó dẫn nổ bom.
Bom là ưu thế của kẻ bắt cóc, một khi dẫn nổ, thương vong vô số, đó chính là tin tức đầu đề.
Toàn bộ hành giả chính phủ khu Khang Dương đều phải chịu xử phạt.
Cho nên kế tiếp quan trọng nhất, là giải quyết bom.
“Điều khiển từ xa của quả bom, khẳng định không ở trong tay Lý Hiển Tông. Hắn dám làm ra lần khủng bố tập kích này, là lợi dụng ý tưởng đá cùng vỡ của “nô bộc” Phán Quan Mắt Quỷ, là tập kích kiểu tự sát, mà Lý Hiển Tông sẽ không ngọc đá cùng vỡ, ở trong lòng loại người này, mạng của người thường sao có khả năng so sánh với mình.”