... Khuôn mặt chó của Cẩu trưởng lão đột nhiên cứng đờ.
Linh thể Tôn trưởng lão trở về vị trí, mở mắt, trêu tức nói: “Không ngờ được may mắn có thể thưởng thức được kỹ thuật nhảy của ngài, tôi có thể cho ông thời gian một điệu nhảy.”
Cẩu trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Cứ như tôi không có thủ đoạn, giày khiêu vũ này có thể thương tổn tôi mảy may? Được rồi, chuyện tôi đến kinh thành đã giải quyết, nên trở về Tùng Hải rồi.
Dương phách của Tam Đạo sơn nương nương, tôi sẽ không đồng ý cho các người, trừ phi minh chủ đáp ứng.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, cất bước tao nhã, kiên trì, thừa nhận từng cú đạp, nhanh chóng rời khỏi.
Nhìn theo Teddy biến mất ở ngoài cửa sân, Tôn trưởng lão thu hồi ánh mắt, nhíu mày trầm ngâm một lát, chợt hỏi:
“Trong lúc ta không có mặt đã xảy ra chuyện gì? Nguyên Thủy Thiên Tôn kia sao được trao tặng công huân cấp A?”
Người trung niên đồ đen vừa may mắn đôi giày kia chưa tập trung mình, vừa báo cho Tôn trưởng lão chuyện xảy ra gần đây.
“Thì ra là thế.” Tôn trưởng lão giật mình, cảm khái nói: “Tốc độ trưởng thành của tiểu tử đó trái lại khiến ta ngoài ý muốn, lúc trước không tranh thủ hắn, là ta thất...”
Ông đột nhiên ngẩn ra, có chút hiểu câu “hồ đồ” kia của Cẩu trưởng lão là có ý tứ gì.
Tôn trưởng lão trầm mặc một phen, cẩn thận nói:
“Gần đây trong môn có lời đồn đãi nào về ta hay không?”
Người trung niên đồ đen vẻ mặt rối rắm, ở dưới cái nhìn chăm chú của Tôn trưởng lão, đành phải lấy ra điện thoại di động, mở ra mạng của Thần dạ du, nhập vào ô tìm kiếm: Tôn trưởng lão hồ đồ a!
Sau đó thật cẩn thận đưa điện thoại di động lên: “Ngài tự mình xem đi.”
Tôn trưởng lão nửa nghi hoặc nửa ngưng trọng tiếp nhận điện thoại di động, tập trung nhìn vào, chỉ thấy trong diễn đàn, bài đăng chứa cụm từ “Tôn trưởng lão hồ đồ a” nhiều tới hơn hai trăm.
Sau đó thật cẩn thận đem điện thoại di động đệ thượng: “Ngài mình xem đi
Tôn trưởng lão bán nghi hoặc bán chăm chú tiếp nhận điện thoại di động, tập trung nhìn vào, chỉ thấy diễn đàn dặm, đựng “Tôn trưởng lão hồ đồ a từ điều bài đăng, nhiều đạt hai trăm hơn.
Tay của vị trưởng lão đức cao vọng trọng này hơi run lên.
Ông vuốt màn hình, nhanh chóng đảo qua những bài đăng này, tất cả đều là nội dung chỉ trích Tôn trưởng lão hồ đồ, bỏ lỡ nhân tài, dần dần, Tôn trưởng lão hồ đồ trở thành từ chuyên dụng Dạ du thần Thái Nhất môn biểu đạt tình cảm đau đớn kịch liệt.
Lúc tâm tình không tốt, khi vô cùng đau đớn, thời điểm phẫn nộ, sẽ nói: Tôn trưởng lão hồ đồ nha!
Tay Tôn trưởng lão run rẩy càng thêm lợi hại.
Ông nhìn xuống chút nữa, phát hiện mấy cái “Tôn trưởng lão hồ đồ nha” lúc ban đầu nhất, thế mà lại bắt nguồn từ cùng một người, cùng cái tên:
Viên Đình!
“Lớn mật! Lũ chó này, thế mà dám ở trong diễn đàn bêu xấu lão phu.
“Trái lại cũng không...” Người trung niên đồ đen nói.
“Hả?” Tôn trưởng lão nhìn về phía hắn.
“Bọn họ ở group chat cũng bêu xấu ngài.”
Tôn trưởng lão giận tím mặt: “Triệu hồi Viên Đình tới đây cho ta, tối nay không gặp được hắn, lão phu liền tự mình đi Tùng Hải đánh gãy chân chó của hắn.”
“Tôn trưởng lão hồ đồ nha!”
Trong group chat Thần dạ du, Viên Đình theo thói quen phát biểu cảm khái, tiếp đó đàm luận:
“Tôi cho rằng, tuy Nguyên Thủy Thiên Tôn hôm qua suýt nữa chết thảm trong tay Lý Hiển Tông, nhưng cái này không đại biểu tiềm lực cậu ta không được, cấp 2 cùng cấp 3 chênh lệch lớn bao nhiêu, trong lòng chúng ta biết rõ, huống chi Lý Hiển Tông trải qua số lần linh cảnh nhiều, số lượng đạo cụ cũng nhiều.”
Giản Ký: “Viên Đình, anh cũng phải cẩn thận, Lý Hiển Tông tìm không thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, sẽ thử săn giết hành giả cấp 3 khác. Anh là Thần dạ du, tiền thưởng của anh sẽ cao hơn nghề nghiệp hợp pháp khác.”
Viên Đình: “Ha ha, tôi sẽ cho hắn biết, Thần dạ du cấp 3 mạnh bao nhiêu.”
Đang trò chuyện, hiển thị cuộc gọi tới thay thế giao diện tán gẫu của diễn đàn.
“Vương chấp sự tìm mình?”
Nhìn cái tên ghi chú, Viên Đình ngẩn ra một phen, Vương chấp sự là trợ thủ kiêm tâm phúc của Tôn trưởng lão, là không có nhiều dính dáng tới hắn.
Tuy mọi người trao đổi phương thức liên lạc, nhưng cả năm cũng không có cơ hội trò chuyện.
Viên Đình nhận cuộc gọi, nói: “Vương chấp sự, ngài có gì phân phó.
Thanh âm trầm thấp của Vương chấp sự thông qua loa truyền đến: “Viên Đình à, Tôn trưởng lão đi ra rồi. Ông ấy đã biết chuyện các người bêu xấu ông ấy, phi thường tức giận, chỉ tên nói họ muốn gặp cậu.”
“Cậu đó, bảo tôi nói như thế nào đây... Ài, tự cầu nhiều phúc đi.”
Mình bây giờ viết di chúc còn kịp... Viên Đình cảm giác mình đang từng chút một hóa đá, vẻ mặt không còn ham sống nữa.