Ăn xong bữa trưa, Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, dịch dung thành bộ dáng Vương Thái, mở Dạ du rời khỏi vịnh Phó gia. Một hơi chạy ra mấy trăm mét, trên đường liên tục thi triển hai lần Dạ du, hắn mới hiện ra thân thể, sau đó quét mã một chiếc xe đạp dịch vụ, không nhanh không chậm chạy về nhà.
Hắn đã rất lâu chưa đi học, mời mấy bạn học ăn cơm, ủy thác bọn họ điểm danh thay mình.
Nếu không phải ở nhà không dễ ăn nói, Trương Nguyên Thanh đã nghỉ học.
“Chờ sang năm gom đủ tiền, mình liền lấy gây dựng sự nghiệp làm lý do thôi học, ông ngoại bà ngoại hẳn là sẽ không phản đối, hai người bọn họ không phản đối là được.” Khi đạp xe, hắn từ từ nghĩ.
Về phần ý kiến của mẫu thân, Trương Nguyên Thanh là sẽ không quản, dù sao nhiều năm như vậy, cũng chưa từng tiêu tiền của bà. Về nhà, hắn ngủ một giấc, tỉnh lại đã hoàng hôn, trên sàn phòng ngủ, Trương Nguyên Thanh lại thấy Tiểu Đậu Bỉ đội ví tiền của cậu, bò qua bò lại.
Gần đây dì trẻ giặt nội y thật sự chăm chỉ, hoặc treo ở ban công, hoặc thu ở tủ quần áo, Tiểu Đậu Bỉ trước mắt còn chưa thể chạm đến hai nơi này, cho nên giảm yêu cầu xuống, mang đến tiền tài cho chủ nhân.
Trương Nguyên Thanh theo thường lệ rút ra ba tờ đỏ, sau đó bảo Tiểu Đậu Bỉ trả lại ví tiền.
Trong thời gian chờ đợi bữa tối, hắn mở một ván game, Tiểu Đậu Bỉ bám vào trên đầu chủ nhân, ôm một cái tay cầm, nhìn màn hình TV không dời mắt, làm bộ mình cũng đang chơi.
Trương Nguyên Thanh tâm thần không quá tập trung chơi game, trong đầu nhớ lại phương án vượt phó bản trong khoảng thời gian này tìm đọc.
Mục tiêu một đoạn thời gian tương lai của hắn rất rõ ràng: luyện tập võ thuật chiến đấu, tìm đọc phương án vượt bản linh cảnh nhiều người giai đoạn Siêu phàm, để phòng Lý Hiển Tông theo dõi cùng săn giết.
Tới gần bữa tối, Trương Nguyên Thanh nghe thấy cửa chống trộm mở ra, sau đó là tiếng của dì trẻ:
“Mẹ, con đói rồi, cơm tối làm xong chưa?”
“Đợi lát nữa.” Bà ngoại đáp lại loáng thoáng vang lên.
Qua mười mấy giây, cửa phòng ngủ mở ra, Giang Ngọc Nhị thò đầu vào, thấy cháu trai đang chơi game, nhất thời vui vẻ đóng cửa vào phòng. “Chơi cùng chút...”Giang Ngọc Nhị ngồi xếp bằng bên cạnh cháu trai, thuận tay lấy tay cầm trên đầu hắn. “Mày đặt tay cầm ở trên đầu làm gì?” Trong nháy mắt này, Trương Nguyên Thanh từ trên thân Tiểu Đậu Bỉ cảm ứng được cảm xúc “ấm ức, tức giận”.
Nhưng qua vài giây, Tiểu Đậu Bỉ liền tha thứ dì trẻ, từ lưng Trương Nguyên Thanh trượt xuống, bò về phía dì trẻ, ôm lấy đùi của cô, gối cái đầu lên trên đùi dì trẻ xem màn hình TV.
Cho dù là anh linh, cũng khát vọng tình thương của mẹ nha... Trương Nguyên Thanh không khỏi cảm khái.
Lúc này, dì trẻ hạ giọng, lén lút nói: “Dì gần đây đang nghĩ một việc.”
“Việc gì?” Trương Nguyên Thanh chuyên chú nhìn màn hình, thao túng tay cầm.
“Siêu năng lực của mày là ẩn thân đúng không, ngày đó mày đột nhiên xuất hiện ở trước mặt dì.”
“Xem như vậy.” Trương Nguyên Thanh nói.
“Dì lại đột nhiên nghĩ...” Dì trẻ thao túng tay cầm, nói: “Nội y của dì có phải mày trộm hay không?”
... Da đầu Trương Nguyên Thanh tê dại một phen, nghiêng đầu nhìn cô, tức giận nói
“Dì sao có thể ngậm máu phun người chứ, cháu thân là đại lão đội đặc công siêu năng lực, ánh sáng chính nghĩa vĩ đại, sao có thể làm ra việc cầm thú trộm nội y dì trẻ nhà mình.”
Giọng điệu hắn cực kỳ nghiêm túc, tựa như chịu vũ nhục thật sâu.
Với lại, cháu trộm nội y của dì nào cần ẩn thân.
Dì trẻ liếc hắn một cái: “Ồ, vậy là dì nghĩ nhiều rồi, lỗi của dì.”
Cô đột nhiên vứt tay cầm, lao về phía tủ quần áo của Trương Nguyên Thanh.
“!!!”
Trương Nguyên Thanh bày ra thân pháp so với lúc luyện tập võ thuật chiến đấu còn linh hoạt hơn, hai chân dậm một cái, bổ ngã dì trẻ.
Giang Ngọc Nhị bốp một cái, chụp ếch ở trên mặt sàn.
Hai người lăn lộn đấm đá một trận, Giang Ngọc Nhị bại trận, hầm hừ nói: “Quả nhiên bị dì đoán trúng, chính mày tiểu tử khi sư diệt tổ này trộm nội y của dì.”
Cô hô to: “Mẹ, Nguyên Tử trộm... Ô ô...”Trương Nguyên Thanh bịt miệng của cô: “Thực không phải cháu trộm... Bỏ đi, dì có yêu cầu gì, trực tiếp nói ra.”
Giang Ngọc Nhị “Ô ô” Hai tiếng, gật gật đầu.
Trương Nguyên Thanh buông tay.
“Mày phải nói nhiều hơn chuyện về người siêu năng lực với dì, trả lại nội y cho dì, về sau đi dạo phố mua đồ mày trả tiền, di mua đồ cho mày nhiều năm như vậy, nên hồi báo dì rồi.”
“Dì nhìn chằm chằm tài khoản của cháu lâu rồi nhỉ, có ai làm trưởng bối như dì?”
“Có ai làm tiểu bối như mày?”
...
Ăn xong bữa tối, Trương Nguyên Thanh chân trần, ở trong phòng ngủ luyện tập võ thuật chiến đấu nửa giờ, chưa rửa chân đã nằm ở trên giường.
Triệu hồi ra Tiểu Đậu Bỉ, ân cần dạy bảo.
“Về sau đừng trộm nội y của dì ấy nữa, bằng không đánh mày mông nở hoa.”
Tiểu Đậu Bỉ bò qua bò lại ở trên giường, không biết có nghe vào hay không.