Lúc này, Tạ Linh Hi gọi điện tới, hắn liền tạm dừng giáo dục đứa nhỏ, cầm lấy điện thoại di động nhận cuộc gọi.
“Nguyên Thủy ca ca, chúng ta từ công viên trò chơi Kim Thủy đi ra gần một tháng rồi, anh có phải sắp vào linh cảnh hay không?” Tạ Linh Hi giọng thanh thúy dễ nghe
“Em cũng phải vào linh cảnh rồi, đáng tiếc phó bản kế tiếp là của riêng Nhạc sĩ.”
Cô biểu đạt tiếc nuối không thể cùng nhau mạo hiểm với ca ca.
“Ngay tại sắp tới đi, cũng có thể là hôm nay, nói không chính xác được. Anh gần đây đều phải xem phương án vượt bản.” Trương Nguyên Thanh thuận miệng đáp lại, hỏi:
“Cung chủ ngày đó bắt nạt em như thế nào?”
Tạ Linh Hi ấm ức nói: “Treo người ta lên, treo mấy tiếng cơ. Nhưng chị ấy đi phương bắc làm việc rồi, trong ngắn hạn cũng không về.”
“Cô ấy đi phương bắc làm cái gì?”
“À, chị ấy tra ra manh mối năm đó Sở gia diệt môn, gần đây tựa như giết không ít giáo chúng Binh Chủ giáo, hy vọng chị ấy sẽ không gặp được cường giả cấp thiên vương.”
Tuy thường xuyên bị Chỉ Sát cung chủ bắt nạt, nhưng Tạ Linh Hi lo lắng không phải làm bộ làm tịch.
“Yêu mê hoặc cấp thiên vương đáng sợ bao nhiêu?”
“Cấp thiên vương của Binh Chủ giáo, đối ứng là trưởng lão Ngũ Hành minh, mỗi một vị thiên vương đều là nhân vật rất đáng sợ. Theo em được biết, trong mấy chục năm qua, thiên vương thật sự chết bởi chính phủ bao vây tiễu trừ, chỉ có hai ba người, ngược lại là chết bởi nhiệm vụ linh cảnh càng nhiều hơn.” Giọng điệu Tạ Linh Hi không tự giác nghiêm túc hơn.
“Thiên vương mạnh nhất của Binh Chủ giáo gọi là Sợ Hãi thiên vương, em nghe lão tổ tông nói, cho dù là gặp minh chủ của chính phủ, Sợ Hãi thiên vương cũng có thể toàn thân lui ra.”
Vậy Tu La của Binh Chủ giáo phải khủng bố bao nhiêu... Trương Nguyên Thanh nói thầm, “Anh nhớ Lý Hiển Tông là tâm phúc của Ma Nhãn thiên vương, vị thiên vương này như thế nào?”
Quyền hạn trước mắt của hắn, còn chưa xem được tư liệu cường giả “cấp thiên vương”.
“Ừm...” Tạ Linh Hi cẩn thận nhớ lại một lần, không quá xác định nói.
“Ma Nhãn thiên vương có cái ngoại hiệu, gọi là Phẫn Thanh* thiên vương, hẳn là ngoại hiệu này. Nguyên Thủy ca ca, cái khác em cũng không quá rõ.”
* ám chỉ 1 bộ phận thanh niên trong xã hội cũ Trung Quốc, có tư tưởng dân tộc quá khích.
“Anh là sợ giết Lý Hiển Tông, vị thiên vương này tìm anh gây phiền toái? Như vậy đi, để sau em đi hỏi lão tổ tông một phen, khóc lóc om sòm lăn lộn cũng hỏi tư liệu thay anh.”
Trương Nguyên Thanh sau khi biểu đạt cảm tạ, liền kết thúc trò chuyện.
Hy vọng linh cảnh lần thứ ba đến sớm một chút, mau chóng khiến mình tăng lên thực lực, không thể bị động như vậy mãi... Trương Nguyên Thanh đắp chăn điều hòa, ấp ủ cơn buồn ngủ.
Đột nhiên, hắn bị một chuỗi tiếng “xẹt xẹt” nhỏ đánh thức. Trương Nguyên Thanh biết là loa Vua Mèo lại sắp truyền phát đoạn ghi âm, cách nhiều ngày, nó rốt cuộc lại có động tĩnh.
Trong khoảng thời gian này, hắn không làm sao dám mang theo loa Vua Mèo bên người, bởi vì món đạo cụ này luôn không chịu khống chế phát âm nhạc, rất dễ dàng đắc tội với người ta.
Ví dụ như “Luôn một bộ dáng yếu đuối nhát gan...”
Hắn đặt loa Vua Mèo trên bàn, làm tốt chuẩn bị Dạ du bất cứ lúc nào, để ngừa nó đột nhiên phát quá trình Ma Quân ngủ với gái.
Tiếng “xẹt xẹt” nhanh chóng dừng lại, tiếp theo là một thanh âm thấp giọng khàn khàn.
“Ta nghe một vị tiền bối nói, Chén Thánh Đọa Lạc sẽ vặn vẹo tâm trí người ta, kích phát tà niệm đáy lòng, thời gian càng lâu, trở nên càng không giống con người...
Không, là hoàn toàn phóng thích bản thân.”
“Loa Vua Mèo, mày là món đạo cụ đầu tiên ta đạt được, mày phải ghi lại lời nói hành động của tao, ghi lại sự từng trải của tao, tương lai nếu tao dần dần lạc mất bản thân, ta có thể thông qua ngươi, tìm về ta trước đây.”
Ma Quân lúc này, hẳn là vừa bị Phán Quan Mắt Quỷ khống chế không lâu, tâm tính còn chưa vặn vẹo... Trương Nguyên Thanh nhớ tới Ma Quân về sau, không khỏi sinh ra cảm khái.
Ma Quân là Thần dạ du, Thần dạ du là nghề nghiệp hợp pháp, dựa theo cơ chế chọn lựa của linh cảnh, có thể trở thành nghề nghiệp hợp pháp, ít nhất không phải kẻ ác từ đầu tới đuôi.
“Bang phái lệnh là thứ tốt, nếu ta có thể nuôi dưỡng thành viên tổ chức của mình, tương lai săn giết Phán Quan Mắt Quỷ, nắm chắc liền lớn hơn nữa. Đáng tiếc, ta bỏ qua một lần cơ hội đạt được bang phái lệnh.
“Ta trở nên càng ngày càng quái gở, càng ngày càng không tín nhiệm người xa lạ, như vậy là không có cách nào ở trong phó bản loại đối kháng đạt được bang phái lệnh, mặc dù vượt qua cũng không được. Phải làm ra lãnh đạo, phải khiến đồng đội tin phục.”
Ma Quân thấp giọng khàn khàn tiếp tục nói.
“Phó bản ta hôm nay vượt qua là trấn Âm Dương, linh cảnh số 2273, ta nhìn lại chi tiết trong linh cảnh, phát hiện mình bỏ lỡ một nhiệm vụ che giấu, nếu ta có thể ngăn cản được sắc đẹp cùng giết chóc, có lẽ có thể kích phát nhiệm vụ ẩn, đạt được đạo cụ Âm Dương Tán Nhân lưu lại. Đáng tiếc, tiến vào linh cảnh một lần, không thể tiến vào lần thứ hai nữa.”