Đoạn thời gian trước vừa biết, chợ đen kia của Thiên Linh Linh bị người ta tận diệt, xác nằm đầy đất, bốc mùi cũng không ai quản.
Cuối cùng vẫn là nghề nghiệp tà ác thường đi quán bar trong lòng đất phát hiện hiện trường, sau đó gọi điện thoại thông báo văn phòng cảnh sát, chính phủ lúc này mới tới thu dọn.
Sau khi trải qua một bộ xét duyệt nghiêm mật, dì Tiểu Viên tiến vào khu du lịch nông nghiệp, xuyên qua đại sảnh khách uống rượu tụ tập, ở trong từng ánh mắt kinh diễm, tới sân sau của khu du lịch nông nghiệp, gặp được chủ nhân nơi này.
Chủ nhân khu du lịch nông nghiệp là một thôn phụ mặc mộc mạc, trong mái tóc đen xen lẫn vài sợi bạc, tuổi khoảng ngoài bốn mươi, đang ngồi ở bên cạnh giếng sân sau, làm váng đậu
“Tiểu Viên à.” Người phụ nữ trung niên ngẩng đầu nhìn thấy, cúi đầu tiếp tục làm việc.
“Em rất ít đến chỗ tôi, mấy năm nay đều đang làm cái gì?”
Người phụ nữ trung niên là thành viên Linh Năng hội, từng là người dẫn đường của Tiểu Viên, đối đãi cô rất không tệ, nhưng bởi vì tư tưởng không hợp nhau, Tiểu Viên không gia nhập Linh Năng hội.
Đối với vị dẫn đường này vẫn luôn mang theo áy náy, rất ít tìm đến cô ấy.
“Làm việc ở một khách sạn.” Tiểu Viên thản nhiên nói: “Chị Yến, em tới đây mua chút tình báo.”
Người phụ nữ trung niên chưa đáp lại, tiếp tục làm váng đậu.
Tiểu Viên nói: “Em cần tình báo Lý Hiển Tông, chuyện hắn gần đây muốn làm, khu vực ẩn nấp vân vân, càng chi tiết càng tốt.”
Cô thu thập tình báo của Lý Hiển Tông, là vì bán cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, gã này còn nợ cô tiền. Tiền chưa trả, cũng không thể bị Lý Hiển Tông thu gặt.
“Không cần thiết nữa.” Người phụ nữ trung niên cúi đầu làm việc.
“Có ý tứ gì?” Tiểu Viên nhíu nhíu mày.
“Lý Hiển Tông bị giết ở trong phó bản rồi.” Người phụ nữ trung niên nói.
Cái gì? Tin tức này khiến Tiểu Viên bất ngờ không kịp phòng bị, tuy nói Linh cảnh hành giả chết ở linh cảnh, tựa như tướng quân bỏ mình sa trường, là quá bình thường.
Nhưng giờ phút này nghe được, vẫn cảm thấy hoang đường buồn cười.
Một thiên tài mạnh như vậy, cứ thế chết rồi? Vận may của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có hơi tốt quá.
Tiểu Viên trầm ngâm nói: “Là tin tức Binh Chủ giáo truyền ra?”
“Không, là Ngũ Hành minh.”
Người phụ nữ trung niên rốt cuộc ngẩng đầu lên, vẩy tay sạch sẽ, nghiêm mặt nói: “Tin tức trong diễn đàn Ngũ Hành minh, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Lý Hiển Tông vào cùng phó bản, vị thiên tài kia của Binh Chủ giáo bị giết rồi.”
Tiểu Viên ngây dại.
Người phụ nữ trung niên nói không nhanh không chậm:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn treo thưởng lại tăng một bước, xếp thứ bốn, thưởng cực kỳ lớn. Em nếu thiếu tiền, có thể thử săn giết hắn. Tùng Hải cùng thành phố Kim Sơn không xa.
“Ài, chính phủ xuất hiện một thiên tài như vậy, rất nhiều người đều ngủ không yên, đều sợ lại có thêm một gã Phó Thanh Dương.” Cô nói xong, đánh giá Tiểu Viên đang ngây người, lông mày lặng yên nhíu lại: “Làm sao vậy?”
Gã này... Tiểu Viên phục hồi tinh thần, hít sâu một hơi, thuận miệng lấy lệ: “Em biết rồi, nếu có cơ hội, em sẽ săn giết Nguyên Thủy.”
…
Trong phòng ngủ.
Trương Nguyên Thanh mở mắt ra, mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều tà như máu. Thời gian là sáu rưỡi chiều.
Hắn thần thái sáng láng mở mắt, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập lực lượng, hận không thể quyền đánh Tu La, chân đạp nguyên soái, rống một tiếng quát lui Thái Nhất môn chủ, trạng thái tốt trước nay chưa từng có.
Xỏ dép lê, tới phòng khách, ở trong phòng bếp truyền đến tiếng vang bà ngoại xào nguyên liệu nấu ăn. “Bà, cháu đói rồi, bà nhanh lên chút nha.” Trương Nguyên Thanh kêu ngao ngao.
Bà ngoại mặc kệ hắn.
Trương Nguyên Thanh chào ông ngoại, trở lại phòng ngủ.
Hắn cầm lấy điện thoại di động, tắt chế độ máy bay, lật xem tin nhắn chưa đọc.
Quan Nhã ở giữa trưa gửi cho hắn một tin nhắn, nói phương án vượt bản cô đã viết xong, cùng dặn dò hắn nghỉ ngơi cho khỏe.
Trương Nguyên Thanh rời khỏi phần mềm nói chuyện, sốt ruột không chịu nổi mở ra diễn đàn tổ chức, thấy tất cả đều là bài đăng đang thổi phồng mình, nháy mắt tâm tình sung sướng, khóe miệng nhếch lên đắm chìm trong đó, bất tri bất giác đã vượt qua nửa giờ.
Nữ Vương rất biết điều, chủ động giúp mình hiển thánh trước mặt người khác. Nhân loại quả nhiên cần hiển thánh, hiển thánh trước người khác có thể giải quyết buồn khổ.
Ăn xong bữa tối, Trương Nguyên Thanh trở lại phòng ngủ, ngồi ở bên bàn, ở trong ô vật phẩm lấy ra ghi chép tu đạo của Âm Dương Tán Nhân. Nhân vật sinh ở cùng một thời đại với Tam Đạo sơn nương nương, để lại “bút ký”, không biết sẽ ghi lại bí ẩn gì.
Nói không chừng có thể cởi bỏ bí ẩn linh cảnh, cho dù chỉ là một bộ phận. Trương Nguyên Thanh cẩn thận mở ra bìa sách ố vàng giòn tan.