(có 2 nghĩa: năm Giáp Tý hoặc 60 năm)
Mở bìa sách ra, quyển “ghi chép tu đạo” này trang giấy màu vàng nhạt, phát ra một mùi mốc thoang thoảng, chữ viết tinh tế viết:
“Thủy hỏa chi đạo, ở chỗ cân bằng, hóa thủy hỏa thành âm dương, mới có thể tập thành Hàn Băng Luyện Hỏa Quyết của sư môn, nhập môn ba năm, ta đốn ngộ rồi.” Lại là thứ tu luyện? Trương Nguyên Thanh nhíu mày. Một lần trước nhìn thấy miêu tả như vậy, là ở sơn thần miếu, trong bản chép tay của oán linh bám trên vai kia để lại, từng đề cập một ít lịch trình tu hành.
Thổ nạp tu hành, vẽ bùa vân vân.
“Các nghề nghiệp lớn của Đại Minh là dựa vào tu luyện để nâng cao, mà không phải dựa vào thẻ nhân vật? Cũng có thể là bối cảnh linh cảnh đặt ra mà thôi, bọn Âm Dương Tán Nhân đều là NPC, tựa như bà Vương cùng Từ quả phụ.
Ma Quân từng đi con đường này, hắn lúc ấy hẳn là có giết chết bọn họ, nhưng về sau reset lại, trừ phi có thể chứng thật Âm Dương Tán Nhân chân thật tồn tại trong quá khứ lịch sử.”
Nghĩ như vậy, Trương Nguyên Thanh mở ra máy tính trong tay, đăng nhập cơ sở dữ liệu chính phủ, tra tìm “trấn Âm Dương”. Nhưng mà, trừ rải rác mấy phương án vượt bản, trong cơ sở dữ liệu chính phủ không có tin tức liên quan trấn Âm Dương.
“Ngay cả miếu Tam Đạo sơn nương nương cũng có ghi lại, mà thôn trấn dân chúng định cư, trong cơ sở dữ liệu lại không có? Chính phủ là phế vật sao, làm kiểu gì thế?” Trương Nguyên Thanh theo bản năng mắng ra tiếng, sau đó ngẩn ra một phen.
Mình sao lại đột nhiên trở nên nóng nảy rồi? Trương Nguyên Thanh trầm ngâm vài giây mới phản ứng lại, một cái trả giá trong Pháp Bào Âm Dương: Cảm xúc thay đổi thất thường.
“Phù, khắc chế khắc chế.” Hắn hít sâu một hơi, “Âm Dương Tán Nhân là người thời Minh, nhưng đã chết, theo hiểu biết trước mắt của mình, cường giả thời Minh còn sống, có thể chỉ lão mõ.” Hắn tiếp tục đọc, bởi vì là chữ phồn thể, tốc độ đọc chậm chạp, đọc hơn mười phút, đại khái hiểu biết bối cảnh của Âm Dương Tán Nhân.
Hắn xuất thân một môn phái tên là “Thủy Hỏa giáo”, khai phái tổ sư là nhân vật thần tiên thời Tống, môn phái này ở Trung Nguyên rất có địa vị, nhưng số lượng đệ tử trong môn cực ít, không phải là môn phái không muốn mở rộng chiêu nạp môn đồ, mà là quá ít người có tư chất tu hành.
Âm Dương Tán Nhân nhắc tới một khái niệm: Thiên địa có biến, người có thành tựu rải rác ít ỏi.
“Cái này không khác lắm với cách nói của ông từ nha, bí mật hưng suy ngàn năm.” Trương Nguyên Thanh vội vàng lật về phía sau, nhưng như thế nào cũng không tìm thấy nguyên nhân “thiên địa có biến”, liền nhịn không được chửi má nó.
Đại khái Âm Dương Tán Nhân cũng không biết nguyên nhân cụ thể đi.
Mặt khác, Trương Nguyên Thanh còn chú ý tới, theo Âm Dương Tán Nhân tự xưng, đệ tử tu thành “Hàn Băng Luyện Hỏa Quyết” giống hắn, ở trong môn phái vô cùng hiếm có, là tinh anh trong tinh anh.
“Thủy hỏa đồng thể* sao, dựa theo khái niệm của Linh cảnh hành giả, chính là kiêm hai nghề nghiệp lớn, cái này ở trong Linh cảnh hành giả là không có khả năng nha, nếu Ngũ Hành minh có người đồng thời có được năng lực hai nghề nghiệp lớn, mình khẳng định sẽ nghe nói, trừ phi giữ bí mật. Là vì tu luyện dẫn tới đặc thù?”
* cơ thể mang cả 2 thuộc tính thủy hỏa
Hắn vừa suy tư, vừa đọc ghi chép tu đạo.
“Ta sau khi tu thành Hàn Băng Luyện Hỏa Quyết, tu vi từ từ tinh tiến, xưng hùng Trung Nguyên, sau đặt chân lãnh thổ phương Bắc, hiếm gặp đối thủ. Sau nam hạ khiêu chiến tông sư các phái, liên tục chiến thắng. Ta nghe Tùng phủ Tam Đạo sơn có một đạo hữu, giỏi hô mưa gọi gió, bắt quỷ hàng ma, luyện đan chế phù, liền đi khiêu chiến, thảm bại mà về.”
“Chán nản quay về sư môn, báo việc này cho sư trưởng, sư trưởng mỉm cười viết: Sư tổ cũng thế!”
Tam Đạo sơn ở đây nói là lão mõ nhỉ, khẳng định là lão mõ, a, thực lực lão mõ mạnh như vậy sao, về sau ở trong linh cảnh gặp, mình phải cân nhắc tư thế quỳ thế nào càng thể hiện được thành ý hơn:
Trương Nguyên Thanh âm thầm nhe răng, một giây sau, bỗng ý thức được không thích hợp, tầm mắt tập trung ở trên bốn chữ “Sư tổ cũng thế”.
Ý tứ của sư phụ Âm Dương Tán Nhân là: Sư tổ ngươi cũng từng bị lão mõ đánh?
A, tổ sư Thủy Hỏa giáo là nhân vật thời Tống, lão mõ từng đánh hắn, nói cách khác, tuổi của lão mõ lớn thái quá, Tam Đạo sơn nương nương cái thân phận này, chẳng qua là một cái thân phận của cô ta lúc tuổi già.
Trương Nguyên Thanh không thể không một lần nữa đánh giá thực lực của lão mõ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ghi chép tu đạo càng lật càng mỏng, nội dung tiếp theo là Âm Dương Tán Nhân du lịch, một ít cảm ngộ tu hành, xen lẫn yếu quyết phép thổ nạp, phân bố kinh lạc vân vân, dù sao Trương Nguyên Thanh không đọc hiểu.