“Không cần thiết hối hận chuyện đã xảy ra, đối phương lựa chọn giết người diệt khẩu, thật ra đã không đánh tự khai.” Phó Thanh Dương nói. Hắn luôn là một bộ tư thái Thái Sơn sập phía trước mà mặt không đổi sắc, đối với mọi sự vạn vật đều có sự tự tin mạnh mẽ.
“Quả nhiên là vợ trước của Xích Nguyệt An sao?” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Phó Thanh Dương “ừm” một tiếng: “Tỷ lệ đại khái là đúng, chẳng qua Xích Nguyệt An đã chết, xem như chết không có đối chứng, cô ta cũng không phải người Ngũ Hành minh, không có cách nào cưỡng chế tổng kiểm tra sức khỏe. Tạm thời không có cách nào làm gì cô ta.”
Hắn nghiêng đầu nhìn tâm phúc, lắc đầu khẽ than: “Tôi nghe nói bà dì kia của Chu gia rất thù dai, cậu hại chồng trước cô ta, chặt đứt tài lộ của cô ta, khó bảo đảm cô ta sẽ không trả thù cậu. Nhưng, tôi nghĩ cậu đã nợ nheièu không sợ nữa.”
Trương Nguyên Thanh nhớ tới tử trạng thê thảm của Xích Nguyệt An, trong lòng kinh hãi:
“Bách phu trưởng, tôi trêu chọc các cường địch, các thế lực kia, đều là vì tổ chức chúng ta nha, tổ chức nên phụ trách đối với tôi, mà không phải trào phúng tôi.”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói:
“Chú Sát Thuật cần môi giới, cậu chú ý thu thập tốt DNA của mình, không có gì phải sợ, không lẽ cô ta còn tìm tới cửa hỏi cậu đòi tóc?”
Trương Nguyên Thanh nói: “Chỉ sợ bà dì kia sắc dụ tôi.”
Phó Thanh Dương nghĩ chút, nói: “Tôi sẽ cảnh cáo cô ta, vụ án này còn chưa kết thúc, về sau có cơ hội lại tìm cô ta thanh toán đi. Chúng ta cũng còn cần xác nhận tiếp, nhỡ đâu không phải cô ta thì sao.”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu, chỉ cần tập trung người hiềm nghi, tương lai thanh toán cũng tương tự. Đây là cái gọi là, chính nghĩa có lẽ sẽ tới muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt.
Phó Thanh Dương nâng tay trái, xem đồng hồ, nói:
“Cậu đi tìm Quan Nhã đi, khách nhân tôi hẹn còn mười phút nữa là đến.”
Tầng một biệt thự, phòng võ thuật chiến đấu phía tây.
Quan Nhã mặc quần áo luyện công rộng thùng thình, ở bên cửa sổ ép chân, cách mấy mét là Trương Nguyên Thanh giãn cơ tương tự.
Tuy Phó Thanh Dương sẽ đi cảnh cáo bà dì Chu gia, nhưng đối phương chưa chắc sẽ nuốt trôi cơn tức này. Chú Sát Thuật khó lòng phòng bị, chỉ cần có chút sơ sẩy, mình có thể lật thuyền trong mương.
Trương Nguyên Thanh có ý muốn bức thiết tăng lên thực lực.
Phó bản mở ra cần thời gian, không vội được, phương thức có thể tăng lên thực lực trong hiện thực, trước mắt chỉ có hai cái, một là chờ thi đấu lôi đài do chính phủ tổ chức mở ra, kiếm một cái thứ hạng tốt, thu được ban thưởng.
Hai là săn giết một tên nghề nghiệp tà ác giai đoạn Siêu Phàm, luyện thành Âm Thi, trở thành cường giả xuất chúng thật sự của giai đoạn Siêu Phàm.
Trọng tâm của một đoạn thời gian tương lai, chính là hai việc này.
Đương nhiên, còn phải tránh né Ma Nhãn Thiên Vương “lùng bắt”, thật hy vọng trưởng lão phân bộ có thể nhanh một chút giải quyết phẫn thanh cực đoan.
Kẻ này một ngày không trừ, ngủ cũng không ngon.
Trương Nguyên Thanh thu hồi suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía người đẹp con lai dung mạo tinh xảo, quyến rũ động lòng người, hỏi: “Hôm nay sao đột nhiên nghĩ đến luyện tập võ thuật chiến đấu?”
Hôm nay muốn đánh cậu, Quan Nhã căm hận nghĩ, khuôn mặt lại hiện lên nụ cười: “Có đoạn thời gian chưa chiến đấu rồi, xem xem trình độ của cậu có thụt lùi hay không?”
Trương Nguyên Thanh “A” một tiếng: “Tôi mấy ngày nay ở nhà, nhưng ngày nào cũng luyện tập bộ pháp cùng ra quyền.”
Lúc này, đang nhìn chăm chú cửa sổ, hắn thấy một chiếc xe sang dừng đỗ ở ngoài biệt thự, cửa xe mở ra, một em gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh đi xuống, làn da cô trắng nõn như sữa bò, tư thái đẹp khỏe cân đối, lại không mất đi nét đầy đặn.
Ở phía sau cô, một người đàn ông đi xuống, mặc âu phục có sự chú ý, tóc ngắn màu nâu nhạt, khóe mắt có nếp nhăn nhỏ mà dày đặc, ánh mắt thâm thúy, lộ ra nét tang thương, tràn đầy hương vị của đàn ông trung niên.
Đây không phải Annie cùng ngài Bill sao, bọn họ sao lại đến vịnh Phó gia? Khách nhân Phó Thanh Dương nói, là bọn họ?
Trương Nguyên Thanh chấn động, vội vàng nằm úp sấp đến bên cửa sổ, cẩn thận quan sát.
Quan Nhã theo ánh mắt hắn nhìn lại, xuyên thấu qua cây cảnh, thấy hai người nước ngoài tiến vào biệt thự, cô hơi dừng lại ở trên người Annie xinh đẹp xuất chúng, lại liếc một lần Nguyên Thủy hận không thể mang tròng mắt khoét ra ném đến bên ngoài.
Quan Nhã nghiến răng ken két, đáy lòng không biết sao thấy bực bội. “Đừng nhìn nữa, bắt đầu luyện tập.”
Quan Nhã nhảy vọt lên, đôi chân vừa dài vừa thẳng nhanh chóng kẹp lấy Trương Nguyên Thanh.
Cô vặn hông trên không, quay cuồng giống như cá sấu, ‘Bốp’ liền quật Trương Nguyên Thanh lên sàn gỗ du.
“Móa, chị không có võ đức!” Trương Nguyên Thanh giận dữ.
Hai người nhanh chóng đánh nhau, trong phòng chiến đấu vang lên một đợt tiếng “Bốp bốp” dồn dập.