Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 495 - 【Vip】 Giao Dịch (3)

【VIP】 Giao dịch (3) 【VIP】 Giao dịch (3)

“Kẻ đáng thương kia, tuy cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bởi vậy xuất hiện vấn đề tâm lý thật lớn.”

Đây đều là những đạo cụ vớ vẩn gì vậy, quá nhiều cái để lẩm bẩm rồi, công năng của nó cực kì biến thái, là thần khí đặc công cùng gián điệp tha thiết ước mơ, nhưng trả giá quá nghiêm trọng. Cái khác không nói, mình nếu là biến thành cô gái, chẳng phải là cần ‘bị thông’?

Trương Nguyên Thanh nói: “Còn, còn không? Ngài Bill, tôi cần một cái công năng đơn nhất, trả giá không nghiêm trọng như vậy.” “Công năng đơn nhất...” Bill suy nghĩ một lát, mắt sáng lên:

“Quả thật có một đạo cụ như vậy, tôn lấy được rất nhiều năm, trước sau chưa bán ra được.” Hắn đưa tay chộp một cái, lấy ra một món khẩu trang nền màu đen, in đầu lâu màu trắng.

Bill nói:

“Đạo cụ này đến từ một nghề nghiệp tà ác nước ngoài, nó tên là “Kẻ Trầm Mặc”, công năng rất đơn nhất, chính là phong ấn. Sau khi đeo khẩu trang, toàn bộ kỹ năng đều sẽ bị phong ấn, trở nên giống như người thường.

“Tuy không phải ẩn nấp, nhưng hiệu quả so với đại đa số công năng ẩn nấp còn mạnh hơn. Mà trả giá của nó có ba cái, một, Linh Cảnh Hành Giả giai đoạn Siêu Phàm đeo nó lên, sẽ mất đi toàn bộ năng lực, tháo xuống khẩu trang liền có thể giải trừ phong ấn.

“Hai, trong lúc đeo khẩu trang, không thể nói chuyện.”

“Ba, mê ngủ.”

Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên, chính cái này rồi.

Tuy khẩu trang trả giá cả thảy có ba cái, nhưng đều là trả giá bé nhỏ không đáng kể, hoàn toàn có thể thừa nhận. Phong ấn năng lực điểm ấy tuy đau đầu, nhưng tháo xuống khẩu trang có thể giải trừ, tính dẻo dai rất mạnh, không phiền toái.”

“Ngài Bill, đạo cụ này bao nhiêu tiền?” Hắn hỏi.

Bill lộ ra nụ cười, vui vẻ nói:

“Một món đạo cụ giai đoạn Siêu Phàm, giá trị sẽ không vượt qua mười triệu, công năng của nó tương đối đơn nhất, thuộc về loại phụ trợ, giá từ năm triệu đến bảy triệu, xem ở trên phần mẹ cậu, sáu triệu đi.”

“Xem trên phần mẹ tôi, không nên là năm triệu sao?”

“Không được không được, giao tình của tôi và mẹ cậu nhiều nhất chỉ trị giá một triệu.”

“Được rồi, tôi sẽ nói cho mẹ tôi biết, ngài Bill là một đồng bạn plastic.” Trương Nguyên Thanh thấy không mặc cả nổi, quả nhiên bỏ qua, hỏi: “Ngài Bill, tôi tính lấy vật đổi vật.”

“Good, vậy không còn gì tốt hơn.” Bill Tarantino vui vẻ chà chà tay, chờ mong nói: “Tôi có thể xem đạo cụ của cậu không?”

Trương Nguyên Thanh từ trong ô vật phẩm lấy ra một cái lư hương, đồng xanh chế thành cái bệ ba chân, thân lò là một con cóc gỗ mun điêu khắc thành, tạo tư thế ngồi xổm, hướng lên trời mở ra cái miệng rộng.

Hắn tính bán đi cái lư hương này.

Điều kiện sử dụng của Lư Hương Cóc Trời quá hà khắc, từ lúc đạt được nó tới nay chỉ từng dùng một lần, đặt phủ bụi thời gian dài ở ô vật phẩm.

Ở sau khi được Trương Nguyên Thanh đồng ý, ngài Bill cẩn thận cẩn thận hơn nữa nhấc lư hương lên, vẻ mặt đó tư thế đó, tựa như học giả khảo cổ cầm lấy một món đồ cổ. Lặp đi lặp lại xem xong tin tức vật phẩm, khuôn mặt Bill Tarantino lộ ra nụ cười bất ngờ:

“Thứ tốt nha, khuyết điểm của nó rất rõ ràng, nhưng công năng của nó làm người ta chấn động, ở thời gian thích hợp, trường hợp thích hợp sử dụng nó, có thể thu hoạch hồi báo vượt xa giá trị của nó.”

Nhìn người nước ngoài yêu thích không buông tay thưởng thức, Trương Nguyên Thanh không thể không nhắc nhở ︰

“Ngài Bill, món đồ chơi này tốt nhất đừng lấy ra, cần luôn đặt ở trong ô vật phẩm, ông cũng không muốn bộ lạc bởi ông mà chết chứ.”

Bill lưu luyến không rời buông lư hương xuống, khôi phục tư thái người làm ăn:

“Tôi cho nó cái giá là mười triệu.”

Mười triệu? Cái này không phải vừa vặn là tiền mình mua tài liệu cùng đạo cụ sao, gã này đưa ra giá như vậy, nói rõ Lư Hương Cóc Trời không chỉ giá này. Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi: “Ngài Bill, xin xem ở trên phần mẹ tôi, mười lăm triệu thế nào?”

“Oh, my god, xin đừng nhắc tới mẹ cậu nữa, tôi cùng bà ấy chỉ là đồng bạn làm ăn bình thường.”

“Vậy, ngài Bill, xem ở trên phần của tôi thế nào?”

Lúc này, Annie từ đầu tới đuôi đều chưa nói chuyện cười mỉm nói: “Ngài Trương, tôi cảm thấy mười triệu là cái giá hợp lý, nếu ngài đồng ý, tối nay tôi sẽ thay ngài Bill mời ngài dùng bữa.” Ánh mắt khiêu khích ám muội đó của cô giống như đang nói, dùng bữa tối ta chính là người của cậu.

Đối mặt nghề nghiệp Ái Dục ám chỉ cùng khiêu khích, Trương Nguyên Thanh không thể tránh khỏi động ‘kê’, không phải hắn háo sắc, mà là đặc tính nghề nghiệp của đối phương tác quái.

Nói từ trên lý luận, đổi một vưu vật làm bạn để bù lại giá chênh lệch, mình là không thiệt, nhưng nghề nghiệp Ái Dục quá khốn kiếp, ở trước khi nghiên cứu ra kỹ xảo chơi miễn phí, cô gái nghề nghiệp này ai động vào người đó xui xẻo...

Bình Luận (0)
Comment