Trương Nguyên Thanh bằng vào nghị lực rất lớn, khống chế được ý nghĩ lệch lạc trong lòng, trầm giọng nói:
“Nếu trong vụ giao dịch này kèm theo thân thể Annie nữ sĩ, vậy các ngươi cần trả thêm vào cho tôi một món phí tổn thất thân thể.”
“Zin của tôi, giá trị năm triệu.”
Khuôn mặt quyến rũ động lòng người của Annie, hung hăng run rẩy lên. Cô nhớ tới chuyện làm người ta rất không thoải mái ngày hôm qua.
Sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng Lư Hương Cóc Trời lấy giá mười hai triệu bán ra, trong đó chín triệu ba trăm sáu mươi ngàn dùng để mua “Kẻ Trầm Mặc” cùng cả đống tài liệu âm tính. Hai triệu tư tiền mặt thu ở trong hộp, giao cho Trương Nguyên Thanh.
Số tiền này là Trương Nguyên Thanh nhìn tài vụ dùng máy đếm tiền đếm ra, bảo đảm không có tiền giả.
Trước khi đi, Trương Nguyên Thanh hỏi:
“Ngài Bill còn có thể ở lại đại lục bao lâu? “
“Gần đây sẽ không rời khỏi.” Ngài Bill có chút mệt mỏi cười nói. Vị hội trưởng kia chưa đồng ý gặp hắn, đưa ra câu trả lời là: Lăn con bê!
Lăn con bò mới sinh? Vì sao phải lăn con bò mới sinh? Hội trưởng đây là ám chỉ gì sao? Bill chưa thể lĩnh hội ý tứ vị hội trưởng kia, liền tìm phiên dịch đến. Phiên dịch vừa thấy, liền dùng đầu ngón tay chặn hai chữ “con bê”.
Bill bừng tỉnh đại ngộ, thì ra hội trưởng không phải muốn lăn con bê, là muốn hắn cút.
“Được, về sau nếu có cơ hội thích hợp, tôi còn sẽ tìm đến ông.” Trương Nguyên Thanh rất hài lòng đối với lần giao dịch này.
Bill nhất thời lộ ra nụ cười: “Tôi tiễn cậu đi xuống.”
Chờ Bill quay về văn phòng, thấy nữ trợ lý Annie vẻ mặt dại ra ngồi ở sô pha.
…
Hoàng hôn.
Trương Nguyên Thanh kéo thân thể mỏi mệt, gọi xe quay về trong nhà.
Sau khi rời khỏi cao ốc Quốc Tế, hắn quay đầu đi biệt thự vịnh Phó gia, mang tiền mặt giao cho Phó Thanh Dương, để công tử ca thổ hào hỗ trợ chuyển khoản đến trong tài khoản của Nguyên Thủy Thiên Tôn. Tiếp theo thẳng thắn với gã giao dịch cùng ngài Bill, sau nữa chính là gọi điện thoại cho Quan Nhã, mời cô đến vịnh Phó gia luận bàn thể thuật.
Mỗi lần gặp nguy cơ, từng chịu đòn hiểm, Trương Nguyên Thanh sẽ luôn phát ra tinh thần ương ngạnh hăm hở tiến lên. Phó Thanh Dương quan sát đối với hắn, có thể nói cẩn thận tỉ mỉ.
Trên bàn cơm, Trương Nguyên Thanh ăn theo heo xào chua ngọt, hỏi: “Bà ngoại, anh họ lại tăng ca sao?”
Bà ngoại gắp miếng măng mùa xuân, thản nhiên nói: “Mợ cháu dẫn nó ra ngoài xã giao rồi.”
“U, kỳ lạ nha, chị dâu dẫn cháu lớn của con ra ngoài xã giao?” Dì trẻ giọng điệu khoa trương kêu lên.
Chị dâu tính tiểu thư mang theo cháu trai ổn trọng lão thành ra ngoài xã giao, nghe qua tựa như đại ca không đáng tin, mang theo cháu trai ra ngoài gây dựng sự nghiệp. Bà ngoại lộ ra vẻ mặt khi hóng hớt, rõ ràng ở nhà, lại không tự giác nhỏ giọng nói:
“Qua vài ngày nữa, quan trường Tùng Hải sắp chấn động rồi.”
Nói xong, bà nhìn thấy con gái cùng cháu ngoại đồng thời lộ ra vẻ mặt không hiểu gì cả, nhất thời cảm thấy thỏa mãn, nói tiếp:
“Nghe nói trong hệ thống trị an sẽ có rất nhiều người gặp họa, đến lúc đó để trống ra không ít vị trí. Nguyên Quân à, mấy đứa cũng biết, mấy năm nay làm việc cẩn thận, cũng lập không ít công, nhưng Tùng Hải khó thăng quan nha. Công tích nhiều nữa, cũng phải xem tư cách và từng trải, cho nên ở lại vị trí đội trưởng đội 2 nhiều năm.
“Trước mắt không phải cơ hội tới rồi sao, mợ cháu đã đi quan hệ, xem có thể để chức vị Nguyên Quân cất nhắc lên chút hay không. Đúng rồi, người vẫn là ông ngoại cháu giới thiệu.”
Ông ngoại giới thiệu... Trương Nguyên Thanh nhìn về phía ông ngoại.
Ông ngoại làm việc ở hệ thống trị an cả đời, mạng lưới quan hệ vẫn là rất rộng, chỉ là ông cụ tự xưng là ngay thẳng, chưa bao giờ kết bè kết cánh. Người quen biết tuy nhiều, nhưng cũng không có lui tới quá sâu. Bây giờ sao lại đổi tính rồi?
Đối mặt ánh mắt cháu ngoại cùng con gái ném đến, ông ngoại ngay thẳng nghiêm minh ho khan một tiếng, “Chỉ là hỏi một chút có cơ hội hay không mà thôi.”
Giang Ngọc Nhị “Ồ” một tiếng: “Chị dâu chuẩn bị bao nhiêu tiền.”
Ông ngoại dùng sức ho khan hai tiếng: “Chỉ là hỏi một chút có cơ hội hay không.”
Trương Nguyên Thanh “Ồ” một tiếng: “Nửa triệu có đủ hay không.”
Sắc mặt ông ngoại không cứng được nữa, cả giận nói: “Ăn cơm!”
Trương Nguyên Thanh và Giang Ngọc Nhị ngoan ngoãn ăn cơm, trào phúng phải có chừng có mực, ông cụ không giống với bà cụ, bà cụ tức giận thuộc loại phô trương thanh thế, không phải đánh thật. Ông cụ nổi cơn tức, ký đầu nói đến là đến.
Khu Khang Dương bên này, sở trưởng bị Ma Nhãn đẩy xuống lầu, chức vị bỏ trống, nhưng anh họ không có khả năng nhảy liền hai cấp, hy vọng của hắn ở khu Sa Khẩu, nhưng vấn đề là, trước mắt chính là thời điểm tin tức sôi trào nhất, lúc này đi quan hệ, có quà người ta cũng không dám nhận.