“Ba em là bang chủ Xích Hỏa bang!” Đề cập lão phụ thân, Khuôn mặt nhỏ của Khương Tinh Vệ nghiêm túc, làm một cái tư thế “All lee gay”, nói: “Người đầu trâu vạn tuế!”
Nói xong, cô nhìn nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn bên phải, hai chị gái bên trái đồng loạt đứng dậy, hướng một bên xê dịch, trên mặt đều là vẻ mặt “Gặp quỷ rồi”.
“Ba, ba, ba em là một trong năm vị minh chủ, em trước kia sao chưa từng nói.” Trương Nguyên Thanh đè giọng rất thấp rất thấp, sợ bị người ta nghe được. Hắn vẫn luôn cho rằng Khương Tinh Vệ là con cháu vị trưởng lão nào đó, hoàn toàn không ngờ, đây là tiểu công chúa của Xích Hỏa bang.
“Anh cũng chưa hỏi mà.” Khương Tinh Vệ kiêu ngạo chống vòng eo nhỏ, lại tuyên bố một tiếng “Người đầu trâu vạn tuế!”
“Thì ra là công chúa điện hạ!” Trên mặt Trương Nguyên Thanh tràn đầy nụ cười, ân cần thay cô bóp vai: “Về sau công chúa điện hạ có gì phân phó, cứ việc bảo anh, anh chính là chân chó/tiểu đệ của em. Trong nhà công chúa điện hạ, ừm, có tài liệu cùng đạo cụ lão phụ thân không cần, muốn giao cho tiểu nhân xử lý hay không.”
Khương Tinh Vệ được nịnh hót một phen, có chút mất phương hướng, vui vẻ nói: “Được, lần sau em đi trộm vài món đạo cụ tặng cho anh.”
“Công chúa điện hạ vạn tuế! A không, người đầu trâu vạn tuế.”
Lúc này, kiếm khách che giáp ngồi ở hàng thứ nhất đứng dậy, tới giữa sân, cao giọng tuyên bố: “Danh sách đối chiến hôm nay ghép xong.”
Gần như ở cùng lúc, Linh Cảnh Hành Giả ở đây, trước mắt đồng thời hiện lên khung đối thoại thuộc về riêng linh cảnh: “Tam Dương Khai Thái VS Đông Kinh Có Hơi Nóng.”
“Lão Tử Là Cha Ngươi VS Một Đêm Gió Xuân Tới.”
“Thám Tử Lừng Danh Học Sinh Tiểu Học V$ Phong Thần Tú Cát.”
“Vinh Tiểu Long VS Đường Ninh.”
“Viên Đình VS Bá Chủ Công Trường”
“...”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn VS Mao Sơn Thuật Sĩ”
Tổng cộng 40 cặp, 80 người.
Kiếm khách che giáp cao giọng nói: “Kế tiếp tuyên bố quy tắc thi đấu, thành viên đối chiến không thể một mình rời khỏi linh cảnh, kẻ rời khỏi, coi là bỏ quyền; Không thể sử dụng đạo cụ cao hơn bản thân hai cấp bậc, ai trái quy định coi như gian lận xử lý, hủy bỏ tư cách thi đấu; Không thể sử dụng đạo cụ tính sát thương quá lớn, mong người dự thi tự cân nhắc, tiêu chuẩn đánh giá, lấy ý kiến trưởng lão là chính.”
“Khán giả cần vào WC, mời rời khỏi chỗ ngồi tự tìm nơi giải quyết.”
“Mười phút sau, mời thành viên cặp đối chiến thứ nhất vào sân.” Khung cảnh lập tức ồn ào hẳn lên, tiếng nghị luận lúc trầm lúc bổng.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn đối chiến Mao Sơn Thuật Sĩ? Ngày đầu tiên đã có tiết mục lớn rồi, vậy ta không đi nữa.”
“Kích thích như vậy sao? Mao Sơn Thuật Sĩ ở trong danh sách Siêu Phàm xếp hạng chín, Nguyên Thủy Thiên Tôn hạng mười một, hôm nay phải đào thải một người.”
Dựa theo lệ thường, rất nhiều người là chuẩn bị chờ sau khi danh sách đối chiến công bố, lại quyết định đi hay ở.
Nếu trong danh sách đối chiến ngày đầu không có tuyển thủ cấp ngôi sao tham gia, người lui ra sẽ có rất nhiều, nhất là Linh Cảnh Hành Giả giai đoạn Thánh Giả, đại bộ phận là sẽ lựa chọn rời sân. Chiến đấu giai đoạn Siêu Phàm, ở trong mắt bọn họ chính là trò chơi trẻ con, thiếu sức hấp dẫn.
“Mao Sơn Thuật Sĩ?” Quan Nhã nhíu nhíu mày, nói:
“Người nọ là đội bậc thang thứ hai trong giai đoạn Siêu Phàm Thái Nhất môn, đội bậc thang thứ nhất là Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Thành Hoàng, đội bậc thang thứ hai là hắn cùng Viên Đình. Chị không quá hiểu biết đối với Mao Sơn Thuật Sĩ, nhưng biết thực lực của Viên Đình, Nguyên Thủy, cậu phải cẩn thận.”
Trương Nguyên Thanh “Ừm” một tiếng.
Mười phút sau, thành viên tổ thứ nhất vào sân. Tam Dương Khai Thái là một cô gái rất diễm lệ, mộc yêu, Đông Kinh Có Hơi Nóng là Hỏa Sư. Ngũ hành mộc sinh hỏa.
Mộc Yêu đối chiến Hỏa Sư cực kỳ chịu thiệt, ở sau khi kiên trì hơn mười phút, Tam Dương Khai Thái không chút nào bất ngờ bị thua.
“Ồ, vì sao mình cảm thấy thể thuật của hai người đều rất yếu? Bọn họ đều là hành giả cấp 3, hẳn là nhân vật cấp đội trưởng. Nhưng mình nhớ rõ các đội trưởng khu Khang Dương, võ thuật chiến đấu đều rất mạnh mà?”
Trương Nguyên Thanh xem mà âm thầm nhíu mày, tiếp theo, hắn bỗng ý thức được không phải bọn họ yếu, mà là võ thuật chiến đấu của mình tiến bộ quá nhanh.
Trước kia cảm thấy các đội trưởng khu Khang Dương mạnh, đó là bởi vì hắn còn chưa đi theo Lão tài xế học nghề. Trong bất tri bất giác, hắn ở trong từng lần rèn luyện của Lão tài xế, võ thuật chiến đấu đã đăng đường nhập thất.
Cô gái này, không hổ là rác rưởi Phó Thanh Dương khâm điểm... Trương Nguyên Thanh nhịn không được liếc góc nghiêng khuôn mặt Lão tài xế một cái.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Lúc giữa trưa, Khương Tinh Vệ ôm bụng kêu thảm: “Đói quá đói quá đói quá!” Sau đó uể oải tựa vào trên người Trương Nguyên Thanh, một bộ dáng không sống nổi.
Sau buổi trưa, đói quá cô lại sống lại, bởi vì không cảm giác đói khát nữa. Mãi cho đến chạng vạng, thi đấu lôi đài rốt cuộc nghênh đón hồi cuối.