Kiếm khách che giáp xuất hiện ở trên sân, cao giọng nói:
“Mao Sơn Thuật Sĩ, Nguyên Thủy Thiên Tôn, vào sân!”
Giờ khắc này, tầm mắt khán giả trên sân không hẹn mà cùng chia làm hai nhóm. Một đám nhìn về phía Thái Nhất môn, một đám nhìn về phía Trương Nguyên Thanh. Tiếng hoan hô cùng tiếng kêu lập tức dâng lên, đối chiến còn chưa bắt đầu, khán giả sôi trào trước.
Chấp sự cùng trưởng lão ở đây lạnh nhạt trước sau như một, nhưng đã chưa đi, nói rõ đều ôm sự chờ mong đối với hai vị tuyển thủ cấp ngôi sao đối chiến.
Trương Nguyên Thanh đứng dậy, gật đầu với bốn vị bạn gái bên cạnh: “Tôi đi đây.”
Sải bước dọc theo bậc thang, đi về phía trong sân.
Cùng lúc, hắn thấy sân bãi chỗ Thái Nhất môn, một thiếu niên trắng bóc gầy gò rời chỗ ngồi, chưa đi bậc thang, mà là từ khán đài cao hơn mười mét trực tiếp nhảy xuống.
Rầm rầm rầm! Lại có một “khán giả” đứng dậy rời chỗ ngồi, từ chỗ đài cao tung người nhảy, rơi ầm xuống đất, nửa quỳ ở sau lưng thiếu niên trắng trẻo.
Sóng âm ồn ào nhấc lên, ủng hộ cho bọn họ ra sân.
Quả nhiên có Âm Thi, cũng đúng, tinh anh Thái Nhất môn, nếu không có Âm Thi ngược lại không bình thường.
Trương Nguyên Thanh đánh giá đầu tiên không phải Mao Sơn Thuật Sĩ, mà là bóng dáng cao lớn kia phía sau y. Thân là Thần Dạ Du, hắn liếc một cái có thể nhìn ra đây là một Âm Thi. Nó mặc áo dài tay cùng quần dài rộng thùng thình, cổ tay đều quấn quanh một chuỗi vòng bạc, bao trùm hai cánh tay.
Không biết là nghề nghiệp gì? Trương Nguyên Thanh tiếp theo đánh giá thiếu niên, trắng nõn gầy gò, thiếu dương cương, áo đen quần đen, ống đồng buộc bảo vệ chân làm từ dây mây. Thiếu niên gầy gò từ xa nhìn qua, trên mặt là nụ cười khách khách khí khí:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
“Mỗi lần nghe được cái tên này của anh, tôi sẽ không tự chủ được nhớ tới ‘Tôn trưởng lão hồ đồ nha’ câu này, tựa như bản năng, hoàn toàn bị tẩy não.”
Trên khán đài vang lên tiếng cười vang.
Tôn trưởng lão quay đầu lại, lạnh lùng vô tình đảo qua các môn đồ phía sau. Đám người Thái Nhất môn đồng loạt ngậm miệng, cúi đầu nhìn cười.
Tên của cậu cũng rất đặc sắc, khiến tôi theo bản năng nghĩ đến Cửu thúc (cương thi đạo trưởng Lâm Chánh Anh).
Trương Nguyên Thanh hướng tới ghế trưởng lão hô to: “Tôn trưởng lão, tiểu tử này nói ngài hồ đồ nè, muốn tôi giúp ngài đánh hắn hay không.”
Tiếng cười vang ở xung quanh càng vang hơn, trào lưu này có thể nói nổi tiếng xa gần, ở chính phủ truyền lưu rất rộng, từ Ngũ Hành minh đến Thái Nhất môn, ai thích lướt mạng cơ bản đều biết. Lúc này nghe đương sự trêu chọc như vậy, cảm giác buồn cười cùng tính thú vị lập tức dâng lên.
Tôn trưởng lão mặt đen sì, không nói lời nào.
Hồng Anh trưởng lão kinh ngạc nhìn về phía Cẩu trưởng lão: “Đứa nhỏ này rất hoạt bát nha.”
Cô rất ít nhìn thấy tùy tiện trêu chọc trưởng lão như vậy, Mao Sơn đứa nhỏ kia lúc nói lời này, cũng không dám quay đầu nhìn. Nguyên Thủy Thiên Tôn này thì ngược lại, trực tiếp gọi Lão Tôn. Cẩu trưởng lão nói: “Đó là cô chưa từng thấy hắn cúi đầu bái lạy luôn.”
Trên sân, Mao Sơn Thuật Sĩ nói:
“Anh quả nhiên không có Âm Thi, trên bảng xếp hạng đánh giá, thực lực tổng hợp của anh rất mạnh, đặc biệt là phương diện vượt phó bản. Về phần thực lực bản thân anh, hẳn là càng ỷ lại vào đạo cụ nhỉ.”
“Không, tôi chưa bao giờ ỷ lại vào đạo cụ!” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: “Tôi dựa vào là ý chí bất khuất, là tín niệm tất thắng.”
Hai người đối thoại, khán giả trên khán đài cũng đang thảo luận.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn không có Âm Thi? Ài, tôi nghe nói, Thần Dạ Du không có Âm Thi cùng linh phó, là Thần Dạ Du không hoàn chỉnh.”
“Đúng vậy. Cái này giống Hỏa Sư không nóng tính, Mộc Yêu không có hồi phục, Thám Báo không có quan sát. Âm Thi cùng linh phó là thủ đoạn ngăn địch quan trọng của Thần Dạ Du.”
“Ồ, vậy tôi đã hiểu vì sao trong danh sách top 20, Nguyên Thủy Thiên Tôn xếp thứ 11, còn tưởng đám Học Sĩ kia chèn ép hắn cơ.”
“Nguyên Thủy Thiên Tôn chẳng phải là cần một chấp hai? Thi đấu lôi đài không thể dùng đạo cụ đòn sát thủ, xong rồi, tình thế bất lợi đối với chúng ta nha. Nguyên Thủy là thương hiệu của Ngũ Hành minh chúng ta, lần này nếu như bị Thần Dạ Du của Thái Nhất môn giẫm đạp mà leo lên, thì mất mặt lắm.”
“Không nhất định sẽ thua, người có thể vượt qua hai cái cấp S, một cái cấp A yêu cầu cao độ, lại từng giết Lý Hiển Tông, làm sao dễ dàng thua như vậy, xem đi.”
Chỗ Thái Nhất môn, Viên Đình thở dài nói: “Thời gian Nguyên Thủy trở thành Linh Cảnh Hành Giả quá ngắn, thiếu nội tình, hắn quá nửa ngay cả linh phó cũng chưa có, ít nhất tôi chưa nghe nói.”
Tôn Miểu Miểu nhíu mày nói: “Hắn có thể ngay cả Mao Sơn cũng đánh không lại, tôi chẳng phải là rất khó gặp được hắn?”
Nếu không gặp được hắn, làm sao đánh bại hắn, từ chỗ ông nội đổi lấy Tiểu Hồng đây.