Phó Thanh Dương bình thản nói: “Cẩu trưởng lão hỏi chi tiết vụ án diệt môn Sở gia, Ma Nhãn nói ra một điều kiện, chỉ tên nói họ muốn gặp cậu. Vấn đề an toàn cậu có thể yên tâm, hắn bị giam giữ ở vườn bách thú, toàn bộ kỹ năng bị phong ấn. Cẩu trưởng lão cũng sẽ ở bên cạnh nhìn.”
Chỉ tên nói họ muốn gặp mình? Bản Thiên Tôn tài gì đức gì, có thể khiến Ma Nhãn đại nhân coi trọng như thế? Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen: “Nếu có thể cam đoan an toàn của tôi, vậy tôi có thể đi gặp hắn.” Chi tiết Sở gia diệt môn đã hấp dẫn hắn.
Cung chủ cô nàng thối kia, tâm tâm niệm niệm chính là chuyện cũ Sở gia năm đó diệt môn.
Bà điên tuy thường xuyên trêu đùa hắn, nhưng thật ra đối đãi hắn không tệ, có cơ hội như vậy, Trương Nguyên Thanh cảm thấy mình nên thử. Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang, lặng lẽ ra ngoài.
Bốn mươi phút sau, hắn gọi xe đến ngoài biệt thự vịnh Phó gia. Một chiếc xe sang phiên bản dài đã sớm chờ đợi ở cửa tiểu khu biệt thự. Cửa xe chậm rãi trượt ra, Trương Nguyên Thanh bước nhanh tới gần, chui vào thùng xe.
Phó Thanh Dương âu phục màu trắng, búi tóc đuôi ngựa ngắn đẹp trai, mặt không biểu cảm ngồi ở ghế da thật mềm mại.
“Bách phu trưởng!” Trương Nguyên Thanh chào hỏi, đánh giá thùng xe trang trí xa hoa.
Phó Thanh Dương có rất nhiều xe, chiếc này là số lượng không nhiều lắm hắn biết giá, giá thấp nhất khoảng 7 triệu tới 9 triệu.
Xe có tủ lạnh, ghế tựa rộng rãi thoải mái, giữa hai cái ghế tựa là một cái bàn nhỏ, bày kéo cắt xì gà, bật lửa kiểu súng, ly đế cao các thứ, dưới chân trải thảm lông mềm xốp, cửa kính xe đều có rèm, ghế dựa lưng đẩy xuống, chính là một cái giường nhỏ mềm mại thoải mái.
Đại thiếu gia nhà giàu anh tuấn thưởng thức một điếu xì gà đầu tròn đuôi phẳng trong tay, nói: “Xuất phát!”
Chiếc xe sang vững vàng xuất phát, tăng tốc, mượt đến mức làm người ta khắc sâu cảm nhận được chênh lệch của xe sang cùng xe thường.
Phó Thanh Dương cầm lấy kéo xì gà trên bàn nhỏ, ‘Xẹt’ cắt đứt đầu tròn, đưa qua: “Làm một điếu?”
Trương Nguyên Thanh khoát tay: “Tôi không hút thuốc lá, cũng không hút xì gà.” Hắn không phản cảm hút thuốc, chỉ là cảm thấy tuổi này của mình, cùng lắm buồn rầu vì giàu, còn chưa tới thời điểm hút thuốc giảm bớt buồn khổ.
Một lần duy nhất hút thuốc, là cùng Khấu Bắc Nguyệt từ trong nhà đại đội trưởng trị an đã quên tên kia đi ra.
Phó Thanh Dương cười lạnh một tiếng: “Không biết hút xì gà, làm sao làm được con rể Phó gia tôi, làm anh rể họ Phó Thanh Dương tôi?”
“! ! !” Giờ khắc này, Trương Nguyên Thanh không biết nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt Phó Thanh Dương cười lạnh, dứt khoát không có vẻ mặt gì.
Phó Thanh Dương ngậm xì gà, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Trương Nguyên Thanh ngầm hiểu, vội cầm lấy cái bật lửa kiểu khẩu súng trên cái bàn nhỏ, châm lửa cho đại lão.
Phó Thanh Dương cầm xì gà, nhìn tiểu để tâm phúc châm xì gà cho mình, chậm rãi nói: “Quan Nhã là có vị hôn phu.”
Trương Nguyên Thanh cúi đầu châm xì gà trong lòng trầm xuống, hắn đưa xì gà tàn thuốc biến thành màu đỏ đưa qua. Phó Thanh Dương tiếp nhận, vừa phun ra khói trắng nồng đậm, vừa nói: “Ở trong thế gia linh cảnh, vãn bối địa vị cao tướng mạo tốt, bình thường đều phải tiếp nhận gia tộc sắp xếp, lấy trước kia để nói, chính là đám cưới. Chỉ có số ít người thiên tư tốt, có thể tự mình làm chủ. Quan Nhã vốn có cơ hội như vậy, nhưng chị ta đã vứt bỏ. Tương ứng, chị ta phải tiếp nhận gia tộc sắp xếp, mẹ chị ta, cũng chính là cô cô của tôi, đã tìm cho chị ta một vị hôn phu.”
Trương Nguyên Thanh nghĩ một chút, thử nói: “Đối phương cũng là người của thế gia linh cảnh? Gia tộc bên trong Ngũ Hành minh, hay là gia tộc Nhạc Sĩ, Học Sĩ?”
Phó Thanh Dương lắc đầu: “Là thế gia linh cảnh nước ngoài, gia tộc đó rất có thế lực ở trong tổ chức ‘Thiên Phạt Giả’.”
Trương Nguyên Thanh lúc này mới nhớ tới, Phó gia là tư bản lớn xuyên quốc gia, ở trong nước, hải ngoại có được sản nghiệp khổng lồ, mà tuổi thơ, nửa thiếu niên của Phó Thanh Dương cùng Quan Nhã là vượt qua ở nước ngoài. Quan Nhã chính là con lai, cha mẹ cô ấy hẳn là có một người nước ngoài, bởi vì Phó Thanh Dương làm em họ không có gien con lai, cho nên thế hệ ông huyết thống là chính.
Thiên Phạt Giả? Trương Nguyên Thanh vừa tính quay đầu điều tra một chút tổ chức này, vừa hỏi: “Bản thân Quan Nhã thái độ thế nào?”
Phó Thanh Dương liếc hắn một cái: “Tự nhiên là kháng cự, chị ta nếu hài lòng đối với hôn sự này, còn có thể chơi ám muội với cậu?”
Bị em họ người ta nói như vậy, Trương Nguyên Thanh nhất thời có chút xấu hổ.
“Cho nên, muốn làm anh rể họ của tôi vẫn là có chút khó khăn.” Phó Thanh Dương bình thản nói.
Trương Nguyên Thanh giả chết không trả lời, thầm nhủ hắn cái này tính là thái độ thế nào, gõ mình, để mình đừng có ý với chị họ hắn? Hay là nhắc nhở mình, bảo mình cố gắng nhiều hơn? Hoặc là, chính hắn cũng rất mâu thuẫn?