Bất tri bất giác, chiếc xe sang nhanh chóng rời nội thành, độ dày đặc của nhà cao tầng chợt giảm, số lượng nhà xưởng dần tăng.
Ở Tùng Hải nơi này, nội thành ngoại thành đều kín người hết chỗ, phương thức phân biệt chúng nó, là nội thành khu hành chính nhiều, mà ngoại thành nhà xưởng tụ tập.
Chạy thêm nửa giờ, lúc này ngay cả nhà xưởng cũng ít đi, cầu vượt cùng vành đai chưa khai phá thay thế nhà dân cùng nhà xưởng.
Rốt cuộc, chiếc xe sang dừng lại ở ngoài cửa một vườn bách thú. Vườn bách thú này có cửa chạy bằng điện kiểu cũ, chỗ cửa chính bán vé tỏ ra cũ kỹ, một khối đá lớn dựng đứng viết ba chữ “Vườn bách thú”, sơn đỏ cũng đã loang lổ.
Hai người từ trong xe đi ra, Phó Thanh Dương đứng ở cửa lớn, nhìn vườn bách thú u ám yên tĩnh, nói: “Trước khi đi vào, có mấy cái quy tắc cậu phải chú ý, thứ nhất, không được nói ra hai chữ “động vật”. Thứ hai, nếu nhìn thấy có con thỏ tới, tuyệt đối đừng để ý tới. Thứ ba, nếu có nhân viên công tác tới hỏi, cậu chú ý một chút đồng phục của hắn. Nhân viên công tác đồng phục màu đen, đừng đáp lại, tuyệt đối đừng đáp lại. Nhân viên công tác đồng phục màu lam, cậu phải nói: Tôi ổn lắm, không cần trợ giúp.”
Trương Nguyên Thanh đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó hiểu cái gì, chần chờ nói: “Vườn bách thú này là...”
Phó Thanh Dương gật đầu: “Là một món đạo cụ loại quy tắc, cấp bậc Chúa Tể. Lúc ban ngày, nó đang ngủ say, có thể không cần tuân thủ quy tắc, cho nên ban ngày vườn bách thú mở ra cho du khách, sau hoàng hôn, mọi người nhất định phải rời khỏi.”
Đạo cụ loại quy tắc cấp bậc Chúa Tể, nhắm chừng là đỉnh của thế giới linh cảnh đi, hoặc là, tới gần đỉnh. Nói đi cũng phải nói lại, toàn bộ vườn bách thú đều là một món đạo cụ sao? Trương Nguyên Thanh nói: “Tôi nhớ rồi.”
Phó Thanh Dương đi đến trước cửa chạy bằng điện, nói: “Mở cửa!” Cửa chạy bằng điện thế mà thật sự khởi động, chậm rãi trượt ra.
Phó Thanh Dương sải bước đi vào trong vườn, Trương Nguyên Thanh vội nhấc chân đuổi theo, ngay tại lúc hắn xuyên qua cửa chạy bằng điện, tiến vào vườn bách thú, bỗng cảm nhận được một sự nhìn trộm như có như không, từ trong cõi hư vô đánh xuống. Hắn đột ngột dừng bước, ngẩng đầu nhìn, bầu trời đêm u ám không ánh sáng, mênh mang cao xa, không có động tĩnh gì.
“Làm sao vậy?” Phó Thanh Dương dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.
Ai đang nhìn chăm chú mình? Hẳn là không phải ảo giác... Trương Nguyên Thanh nhíu mày nói: “Tôi cảm giác có người đang nhìn trộm tôi.” Hắn chỉ chỉ bầu trời.
Phó Thanh Dương nghe vậy, nâng mắt nhìn bầu trời một cái, trầm ngâm vài giây, bình thản nói: “Không cần để ý tới!”
Hai người dọc theo trục đường chính rộng rãi bước đi, hai bên là những ngọn đèn đường mờ nhạt, công suất không lớn, hơn nữa khoảng cách giữa mỗi cây đèn đường có bốn năm mét, cái này làm đèn đường công suất không lớn chỉ có thể ở ngay phía dưới chiếu ra vết lốm đốm hình tròn. Giữa ánh đèn đường với nhau là bóng tối u tĩnh.
Thật sự là cảnh tượng kinh điển của phim kinh dị nha, không, so với đạo cụ loại quy tắc cấp Chúa Tể, nguyên tố thần quái không đáng kể chút nào... Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm một tiếng, bóng lưng Phó Thanh Dương cao ngất mặc âu phục trắng, cho hắn cảm giác an toàn thật lớn. Vị công tử ca này bình tĩnh, cường đại, vĩnh viễn đều tự tin như vậy.
Đi ước chừng năm phút đồng hồ, phía trước xuất hiện một ngã rẽ, dựng một tấm biển. Trên tấm biển vẽ bộ dáng sư tử.
Phó Thanh Dương rẽ vào đầu đường ngã rẽ, ở phía trước dẫn đường. Trương Nguyên Thanh đi theo vào ngã rẽ thông tới vườn sư tử, đúng lúc này, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói mơ hồ: “Xin hỏi, cậu cần trợ giúp không?”
Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn, trong vầng sáng đèn đường, một bóng dáng mặc đồng phục màu đen đứng đó, đội mũ lưỡi trai, bóng vành nón chiếu xuống che mất gương mặt. Nhân viên công tác đồng phục màu đen, không thể đáp lại... Trương Nguyên Thanh nhanh chóng quay đầu, đẩy nhanh bước chân đuổi kịp Phó Thanh Dương.
Thấy Trương Nguyên Thanh không đáp lại mình, bóng dáng kia dưới đèn đường cuống lên, vội vàng đuổi theo, thanh âm càng thêm mờ mịt, chất vấn: “Xin hỏi, cậu cần trợ giúp không?”
Ở lúc nghe được tiếng bước chân nhân viên đồng phục màu đen đuổi theo, Trương Nguyên Thanh thiếu chút nữa muốn chạy trốn, nhưng nhớ kỹ Phó Thanh Dương chỉ thị, bắt mình bình tĩnh, không đi đáp lại, không để ý tới. Tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, khi sắp đến phía sau, lại quỷ dị biến mất.
Đi rồi? Trương Nguyên Thanh âm thầm thở phào, đột nhiên, bên tai lại truyền đến một đợt tiếng nói nhỏ: “Ngươi tới rồi, ngươi rốt cuộc đến thăm ta rồi.”
Ai đang nói chuyện? Sống lưng Trương Nguyên Thanh phát lạnh, cơ thịt cả người gặp kích thích mà căng thẳng. Hắn không biểu lộ gì nhìn quét xung quanh, đèn đường tối tăm, đường nét thảm thực vật cùng núi giả ẩn núp ở trong bóng tối, vắng vẻ không tiếng động.
Phó Thanh Dương đi ở phía trước bình thản nói: “Đừng nhìn lung tung, tiếp tục đi!”