Tiếng nói nhỏ còn đang tiếp tục:
“Ngươi rốt cuộc đến thăm ta sao, Trương Tử Chân.”
Thân thể Trương Nguyên Thanh cứng đờ, bỗng dừng bước.
Trương Tử Chân, là tên của cha!
Ảo thính rồi?
Trương Nguyên Thanh sắc mặt cứng ngắc đứng ở tại chỗ, phản ứng đầu tiên là mình xuất hiện ảo thính, tiếng nói nhỏ bên tai không phải chân thật, mà là mình chịu lực lượng nào đó ảnh hưởng sinh ra ảo thính. Dù sao tên của cha không có khả năng bị người ngoài biết được, cho nên khả năng lớn nhất là, tiếng nói nhỏ bên tai bắt nguồn từ trong lòng hắn.
Nhưng vì sao sẽ là tên của cha, nếu là lực lượng tương tự ảo thuật ảnh hưởng mình, vậy dẫn động nhất định là thứ khát vọng nhất ở sâu trong lòng mình. Mình cũng không khát vọng tình thương của cha, đối với người cha đã mất nhiều năm chỉ còn ấn tượng mơ hồ. Khi Trương Nguyên Thanh nghi hoặc khó hiểu, Phó Thanh Dương phía trước phát hiện hắn khác thường, giọng điệu dị thường nghiêm túc, nói: “Đừng có dừng lại, đi!”
Trong thanh âm của bách phu trưởng ẩn chứa lực lượng làm người ta tin phục, đầu óc Trương Nguyên Thanh thoáng tỉnh táo, tạp niệm biến mất.
Hắn nín thở tập trung tinh thần, không đi quản tiếng nói nhỏ bên tai, sải bước đuổi kịp bóng lưng mặc âu phục màu trắng, đi về phía cổng vườn bách thú.
“Trương Tử Chân, ngươi lại muốn đi, ngươi tên tiểu nhân bội bạc này!”
Tiếng nói nhỏ bên tai đột nhiên thê lương, ai oán, giống như oán phụ bị người ta vứt bỏ.
Trương Nguyên Thanh căng thẳng thần kinh, đọc thầm “Tâm như băng thanh trời sập không kinh*” đẩy nhanh bước chân, rốt cuộc đi theo Phó Thanh Dương bước ra khỏi cổng vườn bách thú. Nhất thời, tiếng nói nhỏ bên tai biến mất.
* Băng Tâm Quyết trong truyện Phong Vân
Trương Nguyên Thanh không dám dừng lại, không dám quay đầu, đến thẳng chiếc xe sang, chờ xe khởi động, lái đi rất xa, hắn mới dám quay đầu nhìn. Màn đêm nặng nề, đường nét vườn bách thú trong bóng đêm như ẩn như hiện, u tĩnh quỷ dị.
“Phù!”
Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng phun ra một hơi, thầm nhủ vườn bách thú của Cẩu trưởng lão cũng quá tà dị rồi nhỉ?
Phó Thanh Dương ngồi ngay ngắn ở ghế mềm rộng, ánh mắt mang theo vài phần ngạc nhiên, vài phần chăm chú, nói: “Cậu đã nghe được cái gì?”
Trương Nguyên Thanh tìm từ một phen, “Một cái tên không nên bị đề cập. Bách phu trưởng, tôi hoài nghi mình đã trúng ảo thuật. Cũng không biết là người nào thi triển ảo thuật đối với tôi.”
Phó Thanh Dương cầm lên nửa điếu xì gà, tự mình châm lửa, phun ra khói trắng nồng đậm, nói: “Cơ sở của ảo thuật là dẫn bạo cảm xúc, nhằm vào là điểm yếu nhất của lòng người, cái tên kia cậu nghe được, là sơ hở tâm linh của cậu?
Năng lực trung tâm của Huyễn Thuật Sư, thật ra là dẫn dắt cùng trêu chọc đối với cảm xúc của mục tiêu, có thể liếc một cái nhìn ra điểm yếu trong lòng mục tiêu, bởi vậy Huyễn Thuật Sư cấp Thánh Giả (Chưởng Mộng Sứ*) lại được gọi là tâm ma.
* sứ giả nắm giữ giấc mơ
Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh đọng lại một phen, chậm rãi lắc đầu.
Phó Thanh Dương phun ra khói trắng: “Vậy không phải ảo thuật rồi.”
Không phải ảo thuật... Nghi hoặc trong lòng Trương Nguyên Thanh được nghiệm chứng, lại không vui lên được một chút nào, giọng trầm thấp nói: “Nếu thanh âm tôi nghe được không phải ảo thuật, vậy, vậy là ai đang nói với tôi? Chẳng lẽ vừa rồi ở xung quanh có nhân viên công tác vườn bách thú ẩn nấp, hoặc là động vật nào đó?”
Phó Thanh Dương một lần nữa phủ định hắn: “Không, vừa rồi xung quanh không có cái gì cả.” Đây là phán đoán của một Thám Báo.
Trương Nguyên Thanh lâm vào trầm mặc.
Phó Thanh Dương dùng sức hút một hơi xì gà, cường thế qua phổi, phun ra khói trắng dày đặc, nói: “Bài trừ nhân viên công tác cùng động vật, lại bài trừ Cẩu trưởng lão, nói chuyện là ai, thật ra rất rõ ràng. Hắn nhìn Trương Nguyên Thanh, giọng điệu trầm thấp hiếm thấy: “Vườn bách thú là đạo cụ loại quy tắc, đạo cụ có được ý thức của mình.”
Nói đến nước này rồi, Trương Nguyên Thanh không có khả năng nghe không hiểu. Nói nhỏ ở bên tai mình là bản thân ‘vườn bách thú’? Nó biết cha mình?
Cha mình là Linh Cảnh Hành Giả? !
Trương Nguyên Thanh cúi đầu, che giấu vẻ mặt hơi vặn vẹo của mình.
Cái kết luận này mang đến cho hắn rung động thật lớn, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận.
Nếu cha mình là Linh Cảnh Hành Giả, vậy ông ấy năm đó không phải chết bởi tai nạn xe cộ, Linh Cảnh Hành Giả sao có khả năng chết nghẹn khuất như thế. Vườn bách thú biết ông ấy, ông ấy lúc còn sống có một đoạn sâu xa với vườn bách thú, không chừng là chủ nhân tiền nhiệm của đạo cụ loại quy tắc này?
Vậy tầng cấp của ông ấy tất nhiên rất cao. Vườn bách thú ở bên tai mình nói nhỏ, rõ ràng là coi mình thành cha, nó nhận lầm người? Nó là thông qua cái gì phán đoán mình là Trương Tử Chân? Tướng mạo? Khí tức? Huyết mạch? Thẻ nhân vật?
Tướng mạo bài trừ đầu tiên, mình cùng cha mình bề ngoài không có khả năng giống nhau như đúc, thẻ nhân vật là của Ma Quân. Ma Quân cùng cha mình không phải người cùng thời kì, là huyết mạch sao?