Vườn bách thú là đạo cụ nghề nghiệp Mộc Yêu, Mộc Yêu nắm giữ năng lực tương quan sinh sản, sinh mệnh, lấy huyết mạch đoán người trái lại là hợp lý. Đường lối suy nghĩ của Trương Nguyên Thanh càng lúc càng rõ ràng, đồng thời, hắn nghĩ tới mình tìm không ra chứng bệnh đau đầu, sau khi gặp được ngài Bill, mới hiểu biết được nguyên nhân bệnh là linh hồn bị thương. Nhưng vấn đề là, hắn một phàm phu tục tử, thế giới của hắn cùng thế giới Linh Cảnh Hành Giả, là hai đường thẳng song song không giao cắt, tài gì đức gì chịu loại thương tổn này? Bây giờ hắn đã hiểu.
Tuy vẫn như cũ không biết nguyên nhân bị thương, nhưng ít ra nói rõ hắn cùng thế giới linh cảnh không phải không có chút nào liên quan, trong bối cảnh gia đình của hắn có vị Linh Cảnh Hành Giả.
Vậy mẹ mình thì sao, bà cũng là Linh Cảnh Hành Giả?
Trương Nguyên Thanh nhớ lại lúc mình đột phát quái bệnh, bộ dáng mẹ lo âu bất an lại bó tay không có cách nào, nếu bà là Linh Cảnh Hành Giả, sẽ không biểu hiện lo âu cùng hoảng hốt như vậy. Nhưng bà rất nhanh đã thay mình tìm được thuốc trị liệu linh hồn bị thương, nói rõ bà là có con đường. Cho nên bà tuy không phải Linh Cảnh Hành Giả, nhưng biết Linh Cảnh Hành Giả tồn tại, thậm chí kết giao một số mối quan hệ.
Trương Nguyên Thanh thông qua xâu chuỗi chi tiết, từng chút một ghép ra mạch lạc sự việc. Mặt khác, hắn đột nhiên nghĩ đến, Cẩu trưởng lão làm chủ nhân đương nhiệm của vườn bách thú, có thể có gì liên quan với cha hay không?
“Bách phu trưởng!” Trương Nguyên Thanh thu hồi suy nghĩ, “Cẩu trưởng lão là như thế nào đạt được đạo cụ loại quy tắc này? Đạo cụ loại quy tắc có phải Chúa Tể mỗi người một món hay không?”
Phó Thanh Dương gạt tàn xì gà, đối với vấn đề của cấp dưới tâm phúc trước giờ có hỏi nhất định đáp: “Tin tức trưởng lão, không phải tôi có thể tra. Về phần mỗi người một món loại chuyện này...” Phó Thanh Dương liếc hắn một cái.
Trương Nguyên Thanh đã từ trong cái nhìn miệt thị bình thản mà không bình thường đó của bách phu trưởng tìm được đáp án.
Xe sang tiếp tục chạy, nửa đường, Trương Nguyên Thanh gửi một tin nhắn cho bé trà xanh, hẹn Chỉ Sát cung chủ gặp mặt ở chỗ cũ.
Sau đó hỏi Phó Thanh Dương xin một điếu xì gà, cũng không hút, kẹp ở trong tay, yên lặng ngẩn người. Chờ lúc xì gà sắp tắt, mới hít một hơi.
Bốn giờ sáng, đầu đường, Trương Nguyên Thanh đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, tiếng bước chân tịch liêu quanh quẩn.
Quán cà phê đối diện phố văn phòng cảnh sát mở rộng cửa chính, ánh đèn sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu ở bên đường, trở thành cửa hàng mặt tiền buôn bán duy nhất của cả con đường.
Trương Nguyên Thanh ngựa quen đường cũ đẩy ra cửa quán cà phê, thấy bóng hình xinh đẹp váy đỏ đứng ở trước quầy.
Cô hết sức chuyên chú pha cà phê, nhẹ nhàng nói: “Cậu sang bên cạnh ngồi một lát, chờ tôi vài phút.”
Lời này nghe quen tai như thế... Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm một tiếng, tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống.
Không bao lâu, Chỉ Sát cung chủ bưng hai chén cà phê tới, cô đặt cà phê ở mặt bàn, nâng má ngóng nhìn, cười mỉm nói: “Tần suất cậu tìm tôi càng ngày càng cao, có phải nhớ tôi rồi hay không?”
Cô nàng này sao luôn thích trêu mình? Trương Nguyên Thanh bưng chén lên, uống một ngụm cà phê, lông mày nhất thời nhíu lại.
“Cafe nguyên chất?” Hắn ghét nhất uống cà phê nguyên chất, trừ đắng chính là chua.
Chỉ Sát cung chủ lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Trương Nguyên Thanh thở dài, nói: “Cung chủ, cô tựa như chén cà phê này tôi uống.”
“Có ý tứ gì?” Chỉ Sát cung chủ đảo mắt, cười mỉm nói: “Tuy cay đắng, nhưng tràn ngập sức hấp dẫn?”
“Không, là đã không ngọt lại không sữa!” Trương Nguyên Thanh trải đường xong, lời lẽ nói ra đả thương người, nhân cơ hội trả thù.
Khóe miệng nhếch lên của Chỉ Sát cung chủ lập tức cứng đờ, đôi mắt dưới mặt nạ trừng lên nhìn hắn.
Trương Nguyên Thanh chuyển hướng đề tài, trầm giọng nói: “Tôi đêm nay đi gặp Ma Nhãn, Cẩu trưởng lão ép hỏi hắn tin tức vụ án Sở gia diệt môn, hắn chỉ tên nói họ gặp tôi.”
Hắn dám tìm chết trào phúng bà điên, là có lý do để tự tin.
Quả nhiên, Chỉ Sát cung chủ lập tức quên chuyện cà phê, hít thở đột nhiên trở nên dồn dập, thân thể chợt ngả về phía trước, mắt sáng nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh, nói: “Có thu hoạch gì?”
Trương Nguyên Thanh rất ít thấy cô thất thố như thế, nghiêm mặt nói:
“Dẫn đầu diệt Sở gia là Quỷ Đao Thiên Vương cùng Diệt Tuyệt Thiên Vương, Tu La tự mình hạ lệnh.”
“Tu La...” Chỉ Sát cung chủ suy nghĩ một lát, chậm rãi lắc đầu: “Sở gia cùng Binh Chủ giáo một nam một bắc, không ân không oán, nếu chỉ là trận doanh đối lập, không đủ để khiến Tu La tự mình hạ đạt mệnh lệnh tàn sát Sở gia.”
Trương Nguyên Thanh lập tức mang lí do của Ma Nhãn Thiên Vương thuật lại một lần.
Chỉ Sát cung chủ giống như một bức tượng, thật lâu chưa động đậy, một hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Thì ra là thế.”