Hắn chưa đi quản những tin tức không có ý nghĩa đó, lắng đọng cảm xúc, cảm ứng được lực Thái Âm trong cơ thể, câu thông chúng từng chút một.
Lực Thái Âm trong cơ thể dần dần nóng nảy, bắt đầu lao vun vút đi trong cơ thể, nhưng bị ý chí của hắn cưỡng ép kiềm chế.
Thình thịch, thình thịch!
Trái tim của hắn như nổi trống, húc vào lồng ngực từng lần một, ngực xuất hiện phập phồng rõ ràng.
Đột nhiên, làn da dưới áo ngủ nổi lên màu xanh đen, cũng nhanh chóng lan tràn, trong chớp mắt, màu da Trương Nguyên Thanh biến thành xanh đen, đồng thời, hắn cảm nhận được một sự tê dại từ đầu ngón tay nổi lên, cúi đầu nhìn lại, mười ngón tay mọc ra móng tay đen bóng sắc bén, quấn quanh những làn khí đen như có như không.
“Đau... đau quá, thân thể như bị xé rách...”
Hắn lảo đảo đi về phía gương toàn thân bên cửa sổ, soi gương, thấy trong gương là một quái vật con ngươi màu đỏ tươi, gương mặt dữ tợn, làn da xanh đen.
“Mình thành công rồi?!”
Trong lòng Trương Nguyên Thanh vui sướng, quái vật trong gương theo đó lộ ra nụ cười dữ tợn.
Lúc này, hắn cảm giác đại não co rút đau đớn một phen, lực Thái Âm trong cơ thể có dấu hiệu mất khống chế, lập tức nuốt vào viên thuốc nhỏ màu lam trong tay.
Đại não co rút đau đớn dịu đi, lực Thái Âm ở dưới sức tự khống chế mạnh mẽ hướng tới ổn định.
Hắn cứ như vậy nhìn mình trong gương, qua ba bốn phút đồng hồ, đại não co rút đau đớn lần nữa tiến đến, hắn lại nuốt vào mấy viên thuốc nhỏ màu lam, sau đó giải trừ trạng thái “bạo chủng”.
Trương Nguyên Thanh ‘Ầm’ một tiếng ngã trên mặt đất, há mồm thở dốc.
Từng đợt mệt mỏi đánh tới, hắn thừa dịp hoàn toàn tỉnh táo, nhanh chóng phân tích:
“Không có viên thuốc nhỏ màu lam, thời gian bùng nổ đại khái là ba mươi giây, ăn sáu bảy viên thuốc, có thể duy trì ba phút, nếu không tính kháng thuốc, viên thuốc nhỏ trong nhà, đủ chống đỡ mình mười phút bùng nổ.”
“Mình... mình cũng có thể bùng nổ lực lượng vượt qua giai đoạn Siêu Phàm.”
Trương Nguyên Thanh nói, lộ ra nụ cười, sau đó rơi vào trạng thái ngủ say.
Trương Nguyên Thanh mơ màng mở mắt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xạ vào, cùng nhau tràn vào còn có tạp âm ồn ào.
Ngoài cửa sổ ồn ào, phòng khách lại dị thường yên tĩnh!
Sao mình ngủ ở trên mặt đất? Trương Nguyên Thanh nhìn trần nhà mê mang vài giây.
Tiếp theo, hắn ‘vù’ bật dậy, thầm nghĩ mấy giờ rồi? Hôm nay còn có trận đấu, bà ngoại sao không gọi mình dậy, chẳng lẽ bà không biết cháu ngoại yêu quý của mình đang hôn mê ở trên sàn sao?
Trương Nguyên Thanh bổ nhào đến bên giường, cầm lấy điện thoại di động đầu giường nhìn qua, cả người nhất thời chấn động.
Thời gian là 8:57 sáng, thứ bảy.
“Đáng chết, chỉ còn hai phút phải vào phó bản, hôm nay thứ bảy, khó trách bà ngoại chưa tới gọi mình, bà biết cuối tuần mình sẽ thức đêm chơi game...”
Trương Nguyên Thanh ném điện thoại di động, lấy tốc độ chạy trăm mét rời khỏi phòng, xuyên qua phòng khách, lao về phía buồng vệ sinh, không nói hai lời, rút cột chống trời ra, xả lũ ồ ạt.
A ~ Hắn ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt giống như đau đớn giống như thoải mái.
Âm Thi có thể không mang theo, nhưng WC nhất định phải vào, hắn không muốn ở trên thi đấu lôi đài bởi vì không nhịn được tiểu làm xấu mặt.
Nhanh lên nhanh lên... Trương Nguyên Thanh dồn khí đan điền, bụng phát lực, nhanh chóng làm trống bàng quang, sau đó quay đầu lao ra ngoài buồng vệ sinh, quay về phòng, nắm lên bình thuốc nhỏ tủ đầu giường, đổ viên thuốc bên trong vào túi ngực áo ngủ.
Tiếp theo hất tung dép lê bằng bông, hai chân chuẩn xác chui vào trong giày chạy dì trẻ mới mua, không đi tất, lao về phía tủ quần áo, mở ra cửa tủ, nâng thủ đè lên bả vai Âm Thi.
Thời gian vừa vặn, một giây sau, bên tai truyền đến tiếng linh cảnh nhắc nhở:
“Đinh, bản đồ linh cảnh đang mở ra, 30 giây sau tiến vào linh cảnh, linh cảnh ngài lần này tiến vào là “Trận Chiến Cuối Cùng”, đánh số: 7119”
“Cấp bậc độ khó: S”
“Loại hình: nhiều người (loại không tử vong)”
“Nhiệm vụ chủ tuyến: đào thải toàn bộ đối thủ”
“Ghi chú: không phải vật phẩm linh cảnh không thể mang vào.”
“Giới thiệu linh cảnh số 7119: Linh cảnh này chia ra ba cửa ải lớn, mỗi một cửa ải sẽ đào thải số lượng tuyển thủ nhất định, thẳng đến lúc quyết ra quán quân.”
30 giây thời gian chuẩn bị... Trương Nguyên Thanh liếc một lần quần áo treo trên ghế công thái học, do dự một phen, cho rằng 30 giây thời gian không đủ để để mình đổi một bộ quần áo, liền nhịn xuống.
Mặc áo ngủ thì mặc áo ngủ đi, thiên tài luôn phải một mình một kiểu... Trong lòng hắn lẩm bẩm một tiếng, sau đó, trước mắt chợt hoa lên, xuất hiện vặn vẹo như sóng nước.
Hình ảnh từ mơ hồ đến đục ngầu, Trương Nguyên Thanh nhìn quanh, nơi này là một phòng họp loại nhỏ, khoảng hai mươi mét vuông, giữa phòng họp bày một cái bàn dài màu nâu.
Bên cạnh bàn có tám cái ghế dựa cao.