Lúc này, bên cạnh bàn đang có mười một người, tám tuyển thủ, cùng với ba Âm Thi.
Tôn Miểu Miểu nhìn chung quanh, nói:
“Ồ, sao là phòng họp? Cửa ải thứ nhất là ở trong phòng họp sao, như vậy xem ra, không phải võ đấu, là văn đấu?
Người khác đánh giá lẫn nhau, mặt ngoài bình tĩnh, âm thầm đề phòng.
Sau yên tĩnh ngắn ngủi, chuyện gì cũng chưa xảy ra, cũng chưa có tiếng linh cảnh nhắc nhở, phòng họp tràn đầy yên tĩnh.
Không khí thật cứng ngắc... Tôn Miểu Miểu một lần nữa nhìn chung quanh, tò mò nói:
“Bài đăng ở diễn đàn chính phủ thảo luận, trận đấu của chúng ta sẽ lấy phương thức hình ảnh chiếu đến khán đài, nơi này cũng không có máy quay nha, không biết phó bản chọn dùng là thủ đoạn gì?
A? Hình ảnh gì? Sao mình không biết... Chưa kịp xem diễn đàn Trương Nguyên Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giữ im lặng.
Thanh Tùng Tử nhìn Tôn Miểu Miểu ngọt ngào đáng yêu, mỉm cười nói:
“Trong nghề nghiệp hợp pháp, có thể chế tạo hình ảnh là Thủy Quỷ. Trong nghề nghiệp tà ác, là Huyễn Thuật Sư.”
“Ồ ồ!” Tôn Miểu Miểu gật đầu.
Cô thật ra là biết, chỉ là thấy có chút tẻ ngắt, cho nên mở cái đề tài.
Giờ này khắc này, một đám hành giả chính phủ, đang ở sân bãi hôm đó khai mạc — giác đấu trường.
Lôi đài phía dưới bày một tấm gương tròn to bằng chậu rửa mặt, mép gương bọc thủy tinh trong suốt, tấm gương tròn hướng giữa không trung phóng ra chùm tia sáng màu lam nhạt, chùm tia sáng ở không trung tản ra ngưng tụ thành cảnh tượng trong phòng họp.
“Trận đầu là phòng họp sao? Tôi ghét nhất văn đấu, ném tuyển thủ top 8 đến trên lôi đài, trực tiếp đại hỗn chiến đặc sắc bao nhiêu chứ.”
“Ngươi tên Hỏa Sư thô bỉ này, loại chiến đấu đó đã không có ý nghĩa, lại vô vị. Ta trái lại rất chờ mong kịch tình của phòng họp.”
“Mau bắt đầu đi, đã sốt ruột không chịu nổi muốn xem các tuyển thủ top 8 đấu trí so dũng khí.”
“Mọi người xem, Nguyên Thủy Thiên Tôn vì sao mặc áo ngủ chứ? Hẳn sẽ không là ngủ quên chứ?”
Trên khán đài nhao nhao ồn ào, tiếng nghị luận lúc trầm lúc bổng.
Chỗ ngồi nơi nào đó, người phụ nữ mặc váy dài sa mỏng, nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn trong hình ảnh, tao nhã mỉm cười: “Cục cưng ngoan, hắn chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn à, tiểu tử rất tuấn tú, mẹ nếu trẻ lại hai mươi tuổi, cũng sẽ một câu một tiếng ca ca.”
Tạ Linh Hi mỉm cười ngọt ngào: “Mẹ, mẹ cũng không thể gọi hắn ca ca, ngài cũng 37 rồi, phụ thân đường chân tóc lên cao, có bụng phệ mới là chốn gửi gắm tốt nhất của ngài, ngài nói đúng không, mẹ thân yêu của con.”
Tạ Linh Hi nói lời này, tuyệt đối không phải vì mẹ phái dì Vương cướp đi thư mời của mình, mà là thực cảm thấy mẹ cùng cha là thần tiên quyển lữ.
Người phụ nữ nhìn không giống mẹ, càng giống chị gái hơn che miệng cười khẽ:
“Cha con lúc trẻ tuổi, là mỹ nam tử có thể so với siêu sao quốc tế, mẹ là từng có được thời gian tốt nhất của cha con. A đúng rồi, nghe nói con vì kiếm thư mời, tốn không ít quan hệ, tiêu không ít tiền.”
“Thật là, cục cưng con nếu muốn xem trận đấu, con nói với mẹ chứ, mẹ còn có thể tranh đồ của con gái hay sao?”
Hai mẹ con cười tươi, đều là một bộ dáng suy nghĩ cho đối phương.
Lúc này, Thiên Hạ Quy Hỏa kéo ra một cái ghế, ngồi chễm chệ xuống, cười nói: “Tám cái ghế, vừa lúc đối ứng tám người chúng ta, đều ngồi đi, ngồi xuống có thể kích hoạt nhiệm vụ, đúng không, Nguyên Thủy Thiên Tôn?”
Hắn nhìn về phía Trương Nguyên Thanh.
Sáu tuyển thủ còn lại mặt không biểu cảm nhìn qua.
Trương Nguyên Thanh khẽ gật đầu, tùy tiện kéo ra một cái ghế cao ngồi xuống.
Người khác thấy thế, lúc này mới yên tâm vào ngồi.
Trương Nguyên Thanh sau khi ngồi xuống, nhìn lướt qua bảy tuyển thủ, Triệu Thành Hoàng mặc áo đen quần đen, đã bá đạo đoạt đi chủ vị của bàn hội nghị.
Vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, tựa như vị trí này nên là của hắn.
Bên trái Triệu Thành Hoàng là Tôn Miểu Miểu, cô nương này đẹp thì đẹp đi, thật sự làm người ta tán thưởng là đôi mắt to tròn đen nhánh.
Linh động mà hồn nhiên, gặp là quên đi tất cả.
Sau đó là Thiên Hạ Quy Hỏa, ngũ quan bình thường, không đến ba mươi tuổi, mặc ba lỗ màu đen, quần dài màu đen rộng thùng thình, kiên cường mà không lỗ mãng, thể trạng khỏe mạnh, nhưng không cơ bắp quá, tỉ lệ dáng người vô cùng tốt.
Âm Si là một thanh niên văn nhược làn da trắng bóc, thanh tú, cổ tay đeo những cái vòng tay đủ loại kiểu dáng, tóc cắt vuốt chỉnh tề, vành tai đeo bông tai màu bạc, rất có khí chất làm nhạc đại chúng.
Thanh Tùng Tử ngũ quan đoan chính, khí chất ôn hòa, thật ra có vài phần phong cách của Ma Nhãn Thiên Vương—— Tươi tắn rạng rỡ.
Nhưng Trương Nguyên Thanh chú ý tới, người này vài thứ mịt mờ nhìn về phía Tôn Miểu Miểu.
Sau khi vào ngồi, mọi người không nói gì, cảm xúc có chút căng cứng, đây là lần đầu tiên bọn họ tiến vào phó bản cấp S.