Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 617 - 【Vip】 Chiến Đấu Thiếu Đạo Đức (3)

【VIP】 Chiến đấu thiếu đạo đức (3) 【VIP】 Chiến đấu thiếu đạo đức (3)

Mắt thấy trúng kế, Âm Si lập tức thổi sáo trúc, sóng âm thê lương ai oán như kim thép đâm vào trong óc, đâm bị thương linh hồn.

Dưới công kích quần thể, mọi người ở đây đều ôm đầu, lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Động tác vung Lưỡi Dao Khát Máu của Trương Nguyên Thanh chậm lại.

Gần như cùng lúc, Thanh Tùng Tử cách gần nhất, bộ mặt dữ tợn, cố nén đau đầu, vung ra côn gỗ trong tay.

“Bốp!”

Côn gỗ đón gió hóa thành một sợi dây mây mọc đầy gai móc, quật trúng sau lưng Nguyên Thủy Thiên Tôn, quật rách quần áo, quật ra vết máu mơ hồ.

Đạo cụ này tên là “Như Ý Côn”, có thể tùy ý biến ảo hình thái, hình thái khác nhau mang theo hiệu quả khác nhau, côn gỗ là đánh trúng kẻ địch sẽ mang theo mê muội, roi thì mang theo chảy máu, có thể đánh xa có thể cận chiến, rất thích hợp Mộc Yêu linh hoạt sử dụng.

Ở trong đạo cụ Siêu Phàm cảnh, cũng thuộc tầng cấp tinh phẩm.

Đau đớn làm da đầu Trương Nguyên Thanh tê dại, ngược lại thoát khỏi tiếng sáo ảnh hưởng, suy nghĩ thông suốt, không do dự nữa, hắn nhanh chóng chặt đứt mấy sợi dây mây cuối cùng, kéo Âm Thi tiến vào Dạ Du, biến mất ở trong tầm nhìn của mọi người.

Ở dưới tình huống không có Thám Báo cung cấp tầm nhìn mắt thật (quan sát), nghề nghiệp khác rất khó từ chỗ chi tiết phán đoán Thần Dạ Du đi đâu.

Đám người Triệu Thành Hoàng muốn tới vây, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn thoát đi.

Âm Si vừa kinh ngạc vừa giận dữ, xa xa trừng mắt nhìn Thanh Tùng Tử.

Hắn không ngờ kẻ này lỗ mãng như thế, một roi này trừ mang đến vết thương nhẹ cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, không có bất cứ ý nghĩa gì, ngược lại đánh tỉnh gã.

Nếu đổi thành đối thủ khác, Âm Si đã sớm mình ra tay, sử dụng Nguyệt Nô tập kích.

Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn là Thần Dạ Du, Nguyệt Nô của hắn ở nơi xa lấy giọng hát áp chế còn được, nếu gần người, tỷ lệ đại khái là bị Thần Dạ Du một ngụm nuốt, có đi không có về.

Bởi vậy thổi sáo là kéo dài tốc độ Nguyên Thủy Thiên Tôn giải cứu Âm Thi, để quân đội bạn ngăn trở.

Kết quả bị một roi của Thanh Tùng Tử quấy rối cục diện.

Con mồi đã giãy thoát cạm bẫy, trốn vào núi sâu, mấy tên thợ săn nhìn nhau, địch ý và cảnh giác âm thầm lên men.

Con mồi kế tiếp sẽ là ai?

Trầm mặc đại khái hai ba giây, mọi người, đồng thời, ăn ý làm một động tác ——

Bọn họ giữ chặt lưng quần.

Bọn họ nhìn chăm chú lẫn nhau, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt kiên nghị, mang theo một tia giác ngộ cùng lẫm liệt ngọc đá cùng vỡ.

“Giải tán giải tán, đều không có điểm gì nữa, không đánh được nữa rồi.” Thổ Địa Công như đuổi ruồi bọ phất tay, “Giải tán giải tán.”

Thiên Hạ Quy Hỏa, Thanh Tùng Tử, Âm Si, Viên Đình đè lại lưng quần chậm rãi lui về phía sau, tựa như võ sĩ cổ đại ấn chuôi đao.

Triệu Thành Hoàng ôm bả vai Âm Thi lui về phía sau.

Sau khi kéo giãn khoảng cách đủ xa, các bên đều xoay người, lấy tốc độ nhanh nhất đi xa.

... phía sau Viên Đình dẫn theo Âm Thi không mặc quần.

Giác đấu trường, không khí có chút cứng ngắc.

Khán giả nhìn các tuyển thủ cấp ngôi sao giữ lưng quần chậm rãi lui về phía sau, đầu óc vang lên ong ong, tụt quần Âm Thi thả trym? Giữ lưng quần mang uy hiếp?

Các tuyển thủ sao có thể làm ra loại chuyện này, bọn họ không phải ngôi sao à, bọn họ không cần thể diện sao?

Đây không phải chiến đấu mọi người muốn xem nha. Họa phong vì sao sẽ lệch lạc thái quá như thế?

Không khỏi làm người ta nhớ tới một trend cũ, cái này rốt cuộc là nhân tính vặn vẹo hay là mất hết đạo đức, trend là hơi cũ chút, dùng ở đây lại rất chuẩn xác.

Ghế trưởng lão, bảy tám vị trưởng lão ở đây, lúc này đều trầm mặc.

Trong đó, một vị trưởng lão Thái Nhất Môn họ Triệu, khóe mắt liên tục co rúm, cái trán nổi gân xanh.

Thi đấu lôi đài thành lập hai mươi năm qua, chưa bao giờ xảy ra chiến đấu nhục nhã mất mặt như hôm nay, việc này truyền ra, mặt mũi chính phủ để vào đâu?

“Nguyên Thủy Thiên Tôn này...”

Có trưởng lão thở dài một tiếng nặng nề.

“Triệu Thành Hoàng, Thiên Hạ Quy Hỏa, Âm Si, Thanh Tùng Tử, bọn họ còn lại bốn điểm. Thổ Địa Công và Viên Đình còn lại bảy điểm, Tôn Miểu Miểu còn có mười điểm.”

Nơi nào đó trong phế tích, Trương Nguyên Thanh dựa tường mà ngồi, tính điểm kẻ địch.

“Dựa theo cục diện bây giờ, kế tiếp phát triển có hai loại khả năng, một: người điểm ít ngấp nghé điểm nhiều, điểm nhiều không tín nhiệm điểm ít, đồng thời bởi vì điểm đã hạ xuống đến dưới đường an toàn, mỗi người đều đang đề phòng, kết minh của bọn họ không vững chắc nữa, sẽ xuất hiện tình huống vì đoạt điểm, ám sát lẫn nhau. Loại phát triển này đối với mình có lợi nhất.”

“Hai: Vì ứng đối cục diện thiếu tín nhiệm, người cái nhìn đại cục nặng, sẽ nghĩ hết mọi cách củng cố quan hệ của minh hữu. Phương pháp thích hợp nhất hữu hiệu nhất, là lợi dụng lợi ích ngoài sân.”

Bình Luận (0)
Comment