Trong lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ ra sự tự tin không gì sánh kịp, chẳng lẽ hắn ở trong mấy trận đấu trước đó chưa dùng ra toàn lực? Nhưng điều này sao có khả năng.
Lúc hai người kinh ngạc, thân thể Trương Nguyên Thanh, ở trong tầm mắt của mọi người bỗng dưng biến mất, mà Âm Thi Vong Giả Số 1 của hắn, thì hướng về Thanh Tùng Tử chạy như điên.
Mục tiêu là mình? Thanh Tùng Tử rùng mình, hắn vừa cầm đao lui về phía sau vừa quát:
“Ra tay!”
Đồng thời, trong lòng Thanh Tùng Tử dâng lên lửa giận mãnh liệt, Nguyên Thủy Thiên Tôn coi hắn là quả hồng mềm? Hắn cảm thấy mình bị vũ nhục.
Âm Si lập tức dựng thẳng sáo trúc, đưa đến bên miệng, thổi vang ‘ô ô’.
Sóng âm thê lương ai oán như kim thép đâm vào màng tai, đầu óc mọi người ở đây, mang đến đau đớn khiến linh hồn run rẩy. Nhạc Sĩ giai đoạn Siêu Phàm có ba loại kỹ năng: trấn an, cổ vũ, thôi miên.
Nhưng Âm Si một mực không dùng, bởi vì cây sáo trúc này của hắn chỉ có thể thổi ra một loại khúc, không thể trấn an, thôi miên, cổ vũ, khúc nhạc này trực tiếp thương tổn linh thể, lại chồng chất sóng âm thương tổn của Nhạc Sĩ, uy lực to lớn, ngay cả Thần Dạ Du linh thể mạnh mẽ trứ danh cũng chịu không nổi.
Căn bản không cần thiết thi triển kỹ năng nghề nghiệp Nhạc Sĩ.
Ầm ầm ầm! Đất dưới chân Âm Si đột nhiên nhô lên, bùn đất màu nâu đậm ngưng tụ thành hai bàn tay to, nắm mắt cá chân hắn. Thổ Địa Công mặc áo da quần da cúi người chạy về phía trước, như tuấn mã thoát khỏi dây cương, lao như bay.
Lão coi mình thành một chiếc xe công thành, không kiêng nể gì, mãnh liệt vô lý lao về phía thanh niên gầy gò nơi xa, sóng âm vào thẳng linh hồn không có chút tác dụng nào đối với lão.
Thấy thế, tiếng sáo chợt dồn dập, trong sáo trúc bay ra hai bóng dáng mông mông lung lung, một vị tư thái yểu điệu, một vị hình thể khôi ngô. Hai nhạc nô gào thét lao ra, đan xen nhau, đón đầu Thổ Địa Công.
Sóng âm công kích tuy vô dụng, nhưng nhạc nô bản chất là linh thể, năng lực linh thể nhập vào quấy nhiễu là thân thể, mà không phải linh hồn, đây là năng lực mũ giáp không phòng ngự được.
Hai nhạc nô lao đầu vào trong cơ thể Thổ Địa Công, tranh đoạt quyền chủ đạo thân thể.
Thế xung phong như bò húc của Thổ Địa Công khựng lại, cứng ngắc đứng ở tại chỗ.
Thổ Địa Công kêu “A!” Một tiếng, dùng sức hít một hơi, ngực bụng chợt bẹp xuống, xì gà ngậm ở trên miệng bị hút đỏ rực sáng lên.
“Vù!”
Lão hướng tới Âm Si cách mấy mét dùng sức phun ra khói trắng, không, không phải khói trắng, mà là một làn sương mù dày đặc. Sương mù dày đặc bao trùm Âm Si bị giam cầm ở tại chỗ, tiếng sáo gián đoạn, thay thế vào đó là tiếng Âm Si kịch liệt ho khan.
Hắn đã trúng độc.
Một bên khác, Thanh Tùng Tử thấy một màn này, trong lòng tính toán nhanh chóng.
Âm Si có giáp ngực hộ thân, Thổ Địa Công phòng ngự tuy mạnh công kích lại yếu, trong thời gian ngắn, chiến đấu khó phân kết quả. Hắn lại nhìn về phía Triệu Thành Hoàng, phát hiện hai vị Thần Dạ Du tả xung hữu đột, khi thì lao tới, khi thì lui về, nhưng sẽ luôn tự mình trở lại tại chỗ. Ở cách hai người không xa, Tôn Miểu Miểu hốc mắt đen sì, phía sau có nữ quỷ mặc váy ngủ đứng, dốc sức duy trì ảo cảnh.
Tôn Miểu Miểu vậy mà có thể đồng thời vây khốn Triệu Thành Hoàng và Viên Đình cùng nghề nghiệp, không hổ là cường giả top 3, nhưng cô ấy không có khả năng vây khốn hai đồng môn mãi... Thanh Tùng Tử quan sát thế cục, liền biết mình phải làm cái gì, kéo dài thời gian!
Chờ Viên Đình và Triệu Thành Hoàng thoát vây vào bàn, lấy nhiều đánh ít, nghịch chuyển thế cục. Dưới chân Thanh Tùng Tử toát ra một mảng màu xanh, cùng nhanh chóng khuếch tán, hình thành một mặt cỏ hình tròn lấy hắn làm tâm, đường kính tám mét.
Chiêu này nguyên lý tương tự rải bột mì ở trên mặt đất, thông qua dấu chân quan sát kẻ ẩn thân.
Có thể hữu hiệu phòng ngừa Thần Dạ Du tập kích.
Mặt cỏ chưa phập phồng, Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa tới... Âm Thi của hắn ở bên quan sát, chưa tiến công... Thanh Tùng Tử cũng không hoảng.
Vừa rồi tiếng sáo của Âm Si đánh gãy tiết tấu tiến công của Nguyên Thủy Thiên Tôn, bây giờ không có tiếng sáo quấy nhiễu, hắn thế mà còn không tiến công?
Không tiến công tốt, kéo dài thời gian có hiệu quả tốt đối với bên ta.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, khuôn mặt Thanh Tùng Tử đột nhiên dâng lên khói đen, lý trí của hắn ở trong cảm xúc tiêu cực nhanh chóng sa ngã, hắn đau đớn ôm đầu kêu thảm, hai mắt đỏ rực, giống như kẻ điên, giống như dã thú.
Bịch bịch bịch... Âm Thi ngoài mặt cỏ bắt đầu hành động, chạy như điên lao vào khu vực hình tròn tràn ngập màu xanh, trong lúc chạy cơ bắp quanh thân phồng lên, như một con báo săn mồi.
Đột nhiên, Thanh Tùng Tử một tay ôm đầu, một tay khác từ trong ô vật phẩm lấy ra một bức tượng người gỗ nhỏ cao ba tấc.