Suy nghĩ một vòng, Trương Nguyên Thanh đột nhiên nghĩ đến, mình vì sao phải phân cao thấp với Triệu Thành Hoàng? Cũng chỉ cần giải quyết Âm Si kẻ phụ trợ này, để mình và Tôn Miểu Miểu khôi phục trạng thái, lại liên thủ Thổ Địa Công, còn sợ đánh không thắng hắn?
Với lại, mình còn có Viên Đình tên nằm vùng này. Vừa nghĩ tới đây, hắn lập tức rút ra khỏi chiến trường, để giày khiêu vũ màu đỏ và Vong Giả Số 1 dây dưa “Triệu Thành Hoàng”, quay đầu chạy về phía Thổ Địa Công, nói:
“Ông lão, đưa mũ giáp cho tôi, tôi đi làm thịt Âm Si.” Chỉ cần lấy được mũ giáp, hắn có thể bỏ qua sóng âm thi triển Dạ Du, tập kích một Nhạc Sĩ, không thành vấn đề. Món giáp ngực kia đã bị Thổ Địa Công “đánh trọng thương”, hắn có rất nhiều cách phá vỡ, ví dụ như Lưỡi Dao Khát Máu, ví dụ như mở ra trận pháp của Pháp Bào Âm Dương, kém nữa, khống chế Âm Si, cướp đi sáo trúc, đeo khẩu trang Kẻ Trầm Mặc cho hắn.
Tập kích phải do hắn đến hoàn thành. Thổ Địa Công là Thổ Quái, thiếu kỹ năng đánh lén, muốn xử lý Âm Si, liền không tách rời được Triệu Thành Hoàng.
Thổ Địa Công kinh nghiệm phong phú, lập tức lĩnh ngộ được ý tứ của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Lập tức một đao đẩy bật Triệu Thành Hoàng ra, tháo xuống mũ giáp ném xuống đất.
Bùn đất trên mặt đất nứt ra, nuốt chửng mũ giáp, tiếp theo, mặt đất bên chân Trương Nguyên Thanh nhô lên, bùn đất đẩy mũ giáp ra.
Làm như vậy, phòng ngừa hữu hiệu kẻ địch chặn đường, cướp đoạt vân vân các chuyện ngoài ý muốn.
Trương Nguyên Thanh nhặt lên mũ giáp đội vào, nháy mắt cảm thấy đầu óc thông suốt, đau đớn tới từ linh hồn biến mất, tiếng sáo vẫn ai oán như cũ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn nữa.
Không do dự nữa, hắn lập tức thi triển Dạ Du.
Âm Si thấy thế, ánh mắt co lại, nhanh chóng tới gần Triệu Thành Hoàng.
Thổ Địa Công nâng chân bước, nói: “Lên!”
Mặt đất dưới chân Âm Si nhô lên, một bức tường đất dâng lên, che ở giữa hắn cùng Triệu Thành Hoàng.
Thân hình Trương Nguyên Thanh theo đó hiện lên, xuất hiện ở trước mặt Âm Si, hai tay nắm Lưỡi Dao Khát Máu, đâm vào vết nứt của giáp ngực.
Vách ngăn năng lượng ảm đạm nháy mắt lõm xuống, ở trong một đợt run rẩy kịch liệt, rốt cuộc tán loạn thành ánh sáng vỡ vụn thuần túy. Lưỡi Dao Khát Máu đâm thủng giáp ngực, đâm vào ngực Âm Si. Âm Si khó duy trì thổi tiếp, tiếng sáo biến mất.
Một Nhạc Sĩ không sở trường cận chiến, hơn nữa kỹ năng bị mũ giáp khắc chế, ở trước mặt Trương Nguyên Thanh, nhỏ yếu tựa như trẻ sơ sinh.
Nhưng giáp ngực vẫn như cũ tạo ra được phòng ngự vật lý rất tốt, Lưỡi Dao Khát Máu không đủ dài, chưa thể đâm thủng trái tim, tiễn hắn rời khỏi phó bản.
Trương Nguyên Thanh đạp Âm Si một phát ngã ra, lại đạp một chân lên ngực Âm Si, đang muốn một đao kết thúc gã, đúng lúc này, khóe mắt hắn liếc qua, một bên khác của tường đất, bóng dáng Tôn Miểu Miểu hiện lên ở phía sau Thổ Địa Công, vung cánh tay, quật ra sợi roi hư ảo.
Ô ô!
Trong tiếng quỷ khóc thê lương, Thổ Địa Công cứng đờ cả người, sắc mặt nháy mắt vặn vẹo, con ngươi lão xuất hiện tan rã.
Tôn Miểu Miểu không dừng tay, lại quất roi một phát.
Thổ Địa Công bị quật cứng ngắc ở tại chỗ, đôi mắt vô thần.
Lão có được phòng ngự vô địch giai đoạn Siêu Phàm, nhưng roi của Tôn Miểu Miểu đánh thẳng linh hồn, không phải phương diện vật lý.
Thấy một màn này, con ngươi Trương Nguyên Thanh kịch liệt co lại, không chút suy nghĩ, hướng Tôn Miểu Miểu ra sức ném mạnh Lưỡi Dao Khát Máu.
Hắn không rảnh bận tâm Âm Si, chạy về phía Thổ Địa Công, ý đồ cứu viện.
Chéo một bên, một bóng người lao tới, chính là Âm Thi của Triệu Thành Hoàng, giống vừa rồi Vong Giả Số 1 chặn lại hắn, chặn lại Trương Nguyên Thanh.
Ầm! Trương Nguyên Thanh bị húc bay đi.
Khi bay lên không trung, hắn thấy Triệu Thành Hoàng trầm hông hạ thấp, hai nắm tay siết chặt, co lại ở bên sườn.
“Vù! “
Hai nắm tay đội sóng khí, đánh thật mạnh lên ngực Thổ Địa Công đang thất thần.
Thổ Địa Công nháy mắt bay đi, ngã vào phế tích kia, không còn động tĩnh.
Một giây sau, thân thể lão biến mất ở trong phó bản.
Một cú đấm của Triệu Thành Hoàng, trực tiếp đánh gãy sinh cơ của lão, bị đào thải.
Trương Nguyên Thanh đồng bộ ngã sấp xuống, lập tức bật dậy, tiến vào Dạ Du, sau khi chạy ra một khoảng cách rất xa, mới hiện ra thân thể.
Sắc mặt hắn âm trầm nhìn Tôn Miểu Miểu: “Cô chơi tôi?”
Tôn Miểu Miểu thè lưỡi, cười hì hì nói: “Xin lỗi xin lỗi.”
Triệu Thành Hoàng thản nhiên nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu thua rồi. Tôi từng nói, cậu không thắng được tôi.”
Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua ở trên thân hai người, hỏi:
“Hai người kết minh khi nào, tất cả cái này đều là các người tính kế sẵn?”
Triệu Thành Hoàng nhếch khóe miệng, nói: “Từ sau khi cậu lợi dụng quy tắc tố cáo, chơi xỏ điểm của mọi người, tôi đã biết, chơi quy tắc là không chơi lại cậu. Đám người Thiên Hạ Quy Hỏa khẳng định cũng nghĩ như vậy, cách làm hợp lý, là liên hợp cậu, tuyển thủ Thái Nhất môn bọn tôi đào thải trước ra ngoài.