“Vì thế tôi phái linh phó tìm được Tôn Miểu Miểu, hy vọng cô ấy có thể giả ý kết minh với cậu, lợi dụng tâm lý muốn thắng của cậu, ẩn núp ở bên cạnh cậu, cậu quả nhiên trúng kế.”
Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Tôn Miểu Miểu, trầm giọng nói: “Cho nên cô thích linh phó là giả?”
Triệu Thành Hoàng trả lời thay cô:
“Tôn Miểu Miểu quả thật thích linh phó nhỏ, đây là điều phát ra từ trong lòng, cậu cũng đã nhìn ra không phải sao, bằng không sao có thể nguyện ý kết minh với cô ấy. Chỉ cần cậu muốn thắng, liền nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Về phần cậu có tín nhiệm cô ấy hay không, không quan trọng, bởi vì đây chỉ là bước đầu tiên của tôi.”
Tôn Miểu Miểu cười nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn, tôi từng hỏi anh nha, có nguyện ý giao dịch với tôi hay không, tôi từng hỏi anh hai lần, nhưng anh từ chối tôi. Anh nếu đồng ý, tôi khẳng định giúp anh xử lý Triệu Thành Hoàng, tuyệt không gạt người.”
“Anh thực cho rằng vẽ cái bánh lớn, thì có thể khiến tôi đối phó đồng môn? Tôi lại không phải kẻ ngốc. Mang ra so sánh, thứ Triệu Thành Hoàng hứa hẹn cho tôi, so với cái bánh của anh thơm hơn nhiều.”
Trương Nguyên Thanh không quan tâm cô, hỏi: “Bước thứ hai là gì?”
Triệu Thành Hoàng nói: “Bước thứ hai chính là để Tôn Miểu Miểu giựt giây cậu kết minh với Thổ Địa Công, phân hoá tuyển thủ Ngũ Hành minh các người, tôi lại thừa cơ đề xuất kết minh với Thiên Hạ Quy Hỏa, hắn tất nhiên đáp ứng.”
Trương Nguyên Thanh trầm mặc một phen, nói:
“Cho nên vừa rồi hai người vẫn luôn diễn trò, làm bộ bị quỷ dựng tường vây khốn, là muốn xem chúng tôi tàn sát lẫn nhau, ngư ông đắc lợi?”
Triệu Thành Hoàng gật đầu:
“Không ngờ cậu đã che giấu thực lực, nhẹ nhàng giải quyết Thanh Tùng Tử. Tôn Miểu Miểu đành phải làm bộ bị tôi bài trừ ảo thuật, để tôi tham dự chiến đấu, bảo vệ Âm Si. Đúng rồi, Âm Si còn có một tác dụng, đó chính là ép cậu hướng Thổ Địa Công mượn mũ giáp.”
Khó trách cô gái này luôn nghịch nước, nhìn thao tác mãnh như hổ, trên thực tế chưa thu hoạch bất cứ chiến tích gì. Trương Nguyên Thanh giật mình:
“Anh cho hắn mượn món đạo cụ kia, ngăn chặn tôi sử dụng linh phó cùng thủ đoạn ô nhiễm, chính là dẫn đường tôi mượn mũ giáp?”
Triệu Thành Hoàng tự cảm thấy đây là một bước tinh diệu nhất, cười lên:
“Thổ Địa Công phòng ngự quá mạnh, lại có mũ giáp thủ hộ linh thể, muốn đối phó ông ấy quá khó. Cho nên Tôn Miểu Miểu mới luôn án binh bất động, chờ cơ hội.”
“Lợi hại lợi hại!” Trương Nguyên Thanh thở dài, nhìn về phía Viên Đình xa xa, hỏi: “Vậy cô vây Viên Đình là...”
Tôn Miểu Miểu cười hì hì nói:
“Không vây hắn, tôi phải ra tay với hắn, nhưng hắn quá yếu, yếu đến mức tôi một roi có thể quật chết hắn, vì không bị anh nhìn ra tôi đang lỏng tay, tôi chỉ có thể vây khốn hắn.”
Nói xong, cô nhặt lên một hòn đá, bấm tay búng về phía Viên Đình.
Ảo thuật cất tiếng tán loạn.
Viên Đình nhìn lại, sau khi nhìn trái ngó phải, vẻ mặt kinh ngạc mang theo Âm Thi chạy tới, nói:
“Thổ Địa Công đâu?”
Tôn Miểu Miểu cười hì hì nói: “Bị chúng ta giải quyết rồi, tôi cùng Triệu Thành Hoàng liên thủ bố cục.”
Lập tức mang chuyện này giản lược nói một lần.
Viên Đình vẻ mặt phức tạp, tựa như nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Triệu Thành Hoàng, nói:
“Thì ra anh lúc ấy phái ra linh phó, là đi âm thầm kết minh cùng Miểu Miểu.”
Hắn chỉ là linh phó có thể cướp lấy tinh khí kia, lúc ấy linh phó trở về, Triệu Thành Hoàng đưa ra lý do là, phái linh phó tra xét tình huống xung quanh.
Triệu Thành Hoàng khẽ gật đầu:
“Người biết kế hoạch càng ít càng tốt, cho nên chưa nói cho anh.”
Hắn nguyện ý giải thích một câu như vậy, đã rất nể mặt Viên Đình.
Âm Si bên cạnh trợn mắt cứng lưỡi nhìn bọn họ, hắn chỉ cảm thấy mình là kẻ ngốc.
Triệu Thành Hoàng cúi người nhặt lên trường đao lưỡi hẹp, “Nên nói đều nói rồi, Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu nên rời phó bản rồi.”
Tôn Miểu Miểu nắm sợi roi hư ảo, vận sức chờ phát động.” Đúng lúc này, Viên Đình mở miệng đánh gãy ý đồ tiến công của hai người, hắn nói:
“Thật ra, tôi cũng có một việc muốn nói.”
Tôn Miểu Miểu cùng Triệu Thành Hoàng nhìn về phía hắn, Viên Đình lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, giật mạnh xuống áo khoác bên hông Âm Thi.
“! ! !”
Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt mờ mịt, hoàn toàn không ngờ hắn sẽ làm ra hành động này.
“Xin lỗi.” Viên Đình trầm giọng nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn đưa ra thù lao tôi không thể từ chối.”
Dứt lời, hắn ngửa mặt lên trời hô to:
“Ta tố cáo Triệu Thành Hoàng nhìn trộm chỗ riêng tư của Âm Thi, lý do tố cáo: phạm pháp!”
Dưới bầu trời âm u, anh linh trăm trượng kéo cây cung lớn, hướng Triệu Thành Hoàng bắn ra một mũi tên.
Sắc mặt Tôn Miểu Miểu và Triệu Thành Hoàng đồng thời trầm xuống. Triệu Thành Hoàng chỉ có 3 điểm, Viên Đình tố cáo, tương đương một đòn trí mạng.