Vừa dứt lời, hắn đưa tay từ ô vật phẩm lấy ra một cái hòm đồng xanh dài rộng cao đều là 1 mét, mặt ngoài hòm điêu khắc hình ảnh hai quân đối chọi, binh đao chém giết, rất thảm thiết.
Một luồng sát khí lạnh lẽo khôn kể đập vào mặt.
Nhìn thấy cái hòm này, Kiếm Khách mặc giáp ngồi ở ghế trưởng lão ngạc nhiên nói: “Hộp thu nạp binh ngẫu*?”
* con rối chiến binh
Các vị trưởng lão Ngũ Hành minh nghe vậy, ngẩn ra một phen.
Vị trí cách không xa, Triệu trưởng lão cười nói: “Một món đồ mô phỏng mà thôi.”
Kiếm Khách mặc giáp nhìn lão một cái thật sâu: “Cho dù là vật mô phỏng, nếu có đặc tính của Yển Sư, vậy chính là phạm quy!
Triệu trưởng lão cười mà không nói.
Lúc này, Triệu Thành Hoàng hít sâu một hơi, phun ra một luồng Thái Âm lực.
Cái này cổ Thái Âm lực lượn lờ na na bay tới hắn sau đầu, ngưng tụ thành một đạo thân phi rách nát trường bào hư ảnh, hư ảnh tựa như câu chuyện dặm thần, trôi nổi cho không trung, mở ra song chưởng.
“Két!”
Hòm đồng xanh mở ra.
Ánh mắt hư ảnh sau lưng Triệu Thành Hoàng hơi rủ xuống, đặt ở hòm đồng xanh, mười đầu ngón tay của nó phun trào ra từng sợi màu đen nhỏ bé hư ảo.
Sợi màu đen như thác nước lao vào trong hòm, trong khoảng khắc, một vật thể hình người từ trong hòm đồng xanh nhảy ra.
Đây là một con rối đồng xanh, ngũ quan tương tự binh mã dũng*, mày xếch mắt trợn, thân thể cùng tay chân đều do đồng xanh đúc, giăng kín gỉ đồng xanh, các khớp xương gỉ sét đã lâu. Nó lắc lư lảo đảo đứng vững, các khớp xương phát ra thanh âm làm người ta ghê răng.
* tượng binh lính mộ Tần Thủy Hoàng
Trong tay nó cầm chiến đao giăng kín gỉ đồng.
Thần Dạ Du ở đây có thể thấy, sau đầu con rối đồng xanh nối với một sợi dây màu đen hư ảo, cuối sợi dây đen là linh phó phía sau Triệu Thành Hoàng.
Một rồi lại một bóng người nhảy ra khỏi hòm đồng xanh, mười, hai mươi, ba mươi, tổng cộng ba mươi con rối đồng xanh.
Chúng nó có gương mặt giống nhau, mang theo trường đao thống nhất giống nhau, lắc lư lảo đảo đứng, chúng nó phát ra thanh âm làm người ta ghê răng.
Linh phó khoác trường bào rách nát khẽ chấn động hai cánh tay.
“Kẽo kẹt!”
Toàn bộ con rối đồng xanh hơi nghiêng đầu, đồng loạt nhìn chằm chằm Trương Nguyên Thanh. Rõ ràng không có vẻ mặt, lại lộ ra một sự âm trầm đáng sợ.
Triệu Thành Hoàng lạnh lùng nói:
“Tôi sở dĩ không dùng con linh phó này, là vì công năng của nó quá đơn nhất, chỉ có thể thao túng con rối không có sinh mệnh, phải tìm được đạo cụ tương xứng, mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất của nó.”
Ghế trưởng lão, Cẩu trưởng lão hơi quay đầu, tức giận nhìn Triệu trưởng lão, nói: “Vô sỉ! Ông thế này và sử dụng đặc tính Yển Sư có gì khác nhau?”
Lấy linh phó thao túng ba mươi con rối, tương đương ba mươi người vây đánh Nguyên Thủy Thiên Tôn, thế này bảo hắn làm sao thắng?
Triệu trưởng lão cười nói:
“Nếu là dùng năng lực của Yển Sư, một con rối như vậy, đã đủ để chém giết Nguyên Thủy Thiên Tôn. Ông không thể bởi vì linh phó của chắt tôi có thể thao túng con rối, liền nói nó phạm quy chứ.”
Yển Sư là kỹ năng của Thám Báo cấp 7, kỹ năng đó tên là “Yển Sư”, có được năng lực thao túng con rối binh sĩ.
Một vị Yển Sư, tương đương thiên quân vạn mã, tương đương một mũi quân đội.
Hộp Thu Nạp Binh Ngẫu là đạo cụ của một vị trưởng lão Bạch Hổ binh chúng, đạo cụ này chỉ có Yển Sư mới có thể sử dụng, bằng không con rối binh sĩ bên trong tương đương vật chết.
Cho nên Kiếm Khách mặc giáp mới nói, nếu sử dụng đặc tính của Yển Sư, vậy tương đương gian lận.
Nhưng Triệu Thành Hoàng quả thật chưa gian lận, năng lực thao túng con rối của linh phó, không giống với năng lực của Yển Sư, chỉ là hình thức bề ngoài giống nhau đều có thể khống chế con rối.
Thủ pháp thao túng của con linh phó này, ở trong mắt các trưởng lão, thô ráp lại đơn sơ. Nhưng đối với hành giả giai đoạn Siêu Phàm mà nói, thế này không có cách nào đánh được.
Triệu Thành Hoàng còn có một chiêu này?
Nhìn con rối đồng xanh rậm rạp, nhiều tới ba mươi cái, khán giả ở đây trợn mắt cứng lưỡi.
Cái này còn là đấu lôi đài? Đây là bắt nạt người ta nhỉ.
Ngài Bill khẽ biến sắc: “God, xong rồi...”
Chỗ ngồi của Bạch Hổ vệ, Thất Thứ Lang chéo phía sau Phó Thanh Dương giận dữ nói: “Móa! Kinh phí năm năm mất rồi.”
Đám người Hữu Phượng Lai Nghi trầm mặc không nói.
“Linh phó của Triệu Thành Hoàng là cái này à?” Mao Sơn Thuật Sĩ ngồi ở bên cạnh Tôn Miểu Miểu cười thành tiếng, vui sướng hài lòng nói:
“Tôn Miểu Miểu, sao cô không sớm chút nói cho tôi biết, sớm chút nói cho ta biết, tôi đã đặt cược thêm.”
Thân là bại tướng dưới tay Nguyên Thủy Thiên Tôn, hắn mừng rỡ nhìn thấy Triệu Thành Hoàng nghiền áp “kẻ thù” .
Tôn Miểu Miểu liếc hắn một cái: “Tôi lại không biết, thứ này quá nửa là Triệu trưởng lão nhờ gia tộc Học Sĩ chế tạo ngay trong đêm, Triệu Thành Hoàng trước kia cũng chưa từng dùng.”