“Chậc chậc, có ông nội cấp Chúa Tể đúng là hạnh phúc.” Mao Sơn Thuật Sĩ nói.
Lúc này, Triệu trưởng lão mặt mỉm cười, nghe thấy Tôn trưởng lão bên tay trái dùng giọng điệu vô cùng đau đớn nói:
“Xong rồi, lần này xong rồi...”
Triệu trưởng lão quay đầu nhìn lại, hơi kinh ngạc, nhíu mày nói: “Ông không phải rất không vừa mắt gã Nguyên Thủy Thiên Tôn này sao?”
Tôn trưởng lão tức giận nói: “Tôi là nói đòn sát thủ của cháu ông xong rồi.” Lời này vừa ra, đám người Hồng Anh trưởng lão cũng quay đầu nhìn lại.
“Lão Tôn, ông có ý tứ gì?”
Tôn trưởng lão lời đó là có ý tứ gì?
Tinh Quan cùng Thần Dạ Du hàng ghế sau, đều nghe được thanh âm vô cùng đau đớn của Tôn trưởng lão.
Trong lúc nhất thời khó có thể hiểu nổi, sắp xong chẳng lẽ không phải Nguyên Thủy Thiên Tôn? Mặt đất hóa cát sẽ làm Thần Dạ Du không chỗ che giấu ẩn thân, ba mươi con rối đồng xanh, loạn đao có thể chém chết Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Rốt cuộc là ai xong rồi?
Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn là Thổ Địa Công, vậy tất nhiên là không có lời nào để nói, nhưng hắn là Thần Dạ Du, cho dù có đạo cụ phòng ngự nghề nghiệp Thổ Quái, cũng không chống đỡ được ba mươi thanh chiến đao.
Đối mặt đám người Hồng Anh trưởng lão hỏi, Tôn trưởng lão tức giận nói:
“Tôi từng sửa một đôi giày.”
Giày? Mấy vị trưởng lão Thái Nhất môn vẫn như cũ dùng ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm lão.
Lúc này, trong sân vang “Đinh” một tiếng chói tai, cắt ngang mọi người nói chuyện với nhau, các trưởng lão đặt sức chú ý trở lại lôi đài.
Ở dưới linh phó thao túng, một con rối đồng xanh lắc lư, bước bộ pháp quái dị như trong Attack on Titan nhưng nhanh nhẹn, lướt tới trước người Nguyên Thủy Thiên Tôn, giơ cao chiến đao loang lổ vết gỉ, hung hăng chém xuống.
Trương Nguyên Thanh giơ đao đón đỡ, chỉ cảm thấy nện xuống không phải đao, mà là kim cô bổng của Tề Thiên Đại Thánh.
Hổ khẩu nắm đao nháy mắt toác ra, máu tươi chảy ròng.
Đây là con rối? Cái này con mẹ nó là Hỏa Sư à, không, đây là lực lượng của Yêu Mê Hoặc chứ. Trương Nguyên Thanh suýt nữa chửi ầm lên, chỉ trích đối phương gian lận.
Một con rối đã có quái lực đáng sợ như thế, ba mươi con rối, chẳng phải là mang mình loạn đao phân thây?
Trong lòng hắn rùng mình, tóc gáy cũng dựng đứng lên.
Nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn thế mà lại bị một con rối áp chế, khán giả ngoài sân bắt đầu kinh hô.
Ba mươi con rối vây đánh, Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh như thế nào?
Mọi người càng thêm cảm thấy trận này hung hiểm, Nguyên Thủy Thiên Tôn rất có thể thất bại ở trong sự vồ ngược của Triệu Thành Hoàng.
“Cút!”
Trương Nguyên Thanh lửa giận phừng phừng, cơ bắp cánh tay co lại, lực lượng bùng nổ, cứng rắn đẩy chiến đao của con rối trở về, thừa dịp con rối loạng choạng lui về phía sau, đôi mắt hắn trào ra năng lượng tối đen dinh dính, khí chất trở nên tà dị tôn quý.
Thử đưa tay đi bắt sợi dây đen trên đỉnh đầu con rối.
Nhưng thân là Thần Dạ Du, bàn tay hắn lại xuyên qua sợi dây màu đen, cái gì cũng chưa bắt được.
“Móa, không chạm tới?”
Mắt thấy con rối đồng xanh ổn định thân hình, đâm một đao tới, Trương Nguyên Thanh vừa tức giận mắng vừa lui về phía sau.
Đã không xử lý được sợi dây đen, vậy cũng chỉ có xử lý linh phó của Triệu Thành Hoàng. Hắn liếc một cái linh phó lơ lửng phía sau Triệu Thành Hoàng, vẻ mặt lửa giận phừng phừng biến đổi, lộ ra nụ cười lạnh âm trầm, nói:
“Lão tử hôm nay cho dù chết, cũng phải nuốt linh phó của ngươi.”
Nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn tính tình đột nhiên thay đổi thất thường, Triệu Thành Hoàng nhíu nhíu mày, bình thản nói:
“Biết rõ đấu lôi đài không chết được, cố ý nói chút lời tức giận? Không sao, lát nữa tôi sẽ cho cậu thể nghiệm được tư vị chặt làm trăm ngàn mảnh.”
Trương Nguyên Thanh sửa đổi âm lạnh, hùng hổ nói: “Uy hiếp ngươi làm sao vậy, lão tử chẳng những muốn uy hiếp ngươi, còn muốn xxx tổ tông ngươi!”
“Ranh con, cuồng vọng!”
Ghế trưởng lão, Triệu trưởng lão thân là tổ tông giận dữ.
Triệu Thành Hoàng hơi nhắm mắt, chuyên tâm điều tức, khôi phục thể lực, mà linh phó kia phía sau hắn ngẩng khuôn mặt đang cúi thấp, hai luồng hào quang màu đen u ám bắn ra.
Một giây sau, các con rối đồng xanh cầm đao, lảo đảo chạy tới, tư thế cứng ngắc, tốc độ lại cực nhanh, như ba mươi titan dị thường đáng sợ.
Đối mặt kẻ địch mạnh kết đội, Trương Nguyên Thanh một lần nữa lui về, cũng triệu hồi ra món đạo cụ thứ hai.
Hai luồng ánh sáng đỏ sậm giao nhau bay múa, bao lấy hai chân của hắn, giày chạy biến mất, giày khiêu vũ màu đỏ cỡ lớn mới tinh thay thế.
Vừa vặn lúc này, con rối đồng xanh đầu tiên lao tới, chân trái nâng phía sau, chân phải bước tới trước, nửa trên thân khoa trương ngửa ra sau, cánh tay phải giơ cao chiến đao loang lổ vết gỉ.
Ra sức chém xuống.
Trương Nguyên Thanh vốn muốn nghiêng người né tránh, nhưng giày khiêu vũ màu đỏ có cách nghĩ của riêng mình, ánh sáng đỏ lóe lên, mang theo hắn bắt đầu xoay tròn.
Tựa như múa bale, tao nhã xoay tròn.