Linh Cảnh Hành Giả ( Bản Dịch )

Chương 668 - 【Vip】 Quái Vật (1)

【VIP】 Quái vật (1) 【VIP】 Quái vật (1)

Từ “Ca ca thật lợi hại” của Tạ Linh Hi, đọc đến “Cái đệch tiểu tử cậu nghịch thiên rồi” của Đại Cơ Bá.

Từ “Oh, my god” của Lý Đông Trạch, đọc đến “Chúc mừng chúc mừng, từ nay về sau đói có bào ngư ăn” của Quan Nhã.

Cô gái này, câu đùa ‘mặn’ càng nói càng thái quá, học sinh ngoan Trương Nguyên Thanh trả lời Quan Nhã một cái icon ngượng ngùng:

“Em vẫn là đứa nhỏ, không hiểu chị nói cái gì, ừm, sư phụ bào ngư tối nay có rảnh không, đói chết mất.”

Tiếp theo, hắn click mở diễn đàn tán gẫu Bạch Hổ vệ, thấy tin nhắn Phó Thanh Dương cho mình:

“Phó Thanh Dương: Tỉnh nhớ đến vịnh Phó gia, thu hồi thi của cậu.”

“Hữu Phượng Lai Nghi: bang chủ vạn tuế!”

“Thất Thứ Lang: lão đại vạn tuế!”

“Tiểu Não Phủ: cảm ơn bang chủ!”

“Quét Ngang Thiên Hạ: cảm ơn bang chủ!”

Thậm chí ngay cả thành viên Bạch Hổ vệ bình thường không sủi tăm, cũng gửi tin nhắn “Cảm ơn bang chủ”.

Hả? Sao không có ai tán gẫu về mình? Chẳng lẽ mình không phải nhân vật chính hôm nay sao? Trương Nguyên Thanh có chút bất mãn, kéo xuống tin nhắn nói chuyện phiếm.

“Phó Thanh Dương: mỗi người phát một triệu tiền thưởng, không tính thưởng giữa năm cùng thưởng cuối năm.”

“! ! !”

Trương Nguyên Thanh mở ra hộp thư, quả nhiên thấy được tin nhắn thông báo một triệu vào tài khoản.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: Bách phu trưởng thiên thu vạn tái nhất thống giang hồ, phụng thiên thừa vận ký thọ vĩnh xương.”

Gói icon dập đầu “Cảm tạ ông chủ” dày đặc.

“Thất Thứ Lang: Xong đời, tôi liếm không lại hắn.”

“Tiểu Não Phủ:...”

“Hữu Phượng Lai Nghi: Nguyên Thủy Thiên Tôn cậu không có kiêu ngạo của thiên tài sao?”

“Nguyên Thủy Thiên Tôn: ở dưới thánh quang huy hoàng của bách phu trưởng, chút ánh sáng đom đóm của tôi không đáng nhắc tới.”

Gửi xong, Trương Nguyên Thanh nhìn thấy Phó Thanh Dương gửi một bao tiền lì xì riêng cho hắn.

“Phó Thanh Dương: không cần hiểu lầm, đây là thưởng quán quân, tôi không cổ vũ nịnh nọt, mọi người đừng noi theo.”

“Hữu Phượng Lai Nghi: ...”

“Thất Thứ Lang: ...”

“Tiểu Não Phủ: ...”

Rời khỏi diễn đàn tán gẫu, Trương Nguyên Thanh sốt ruột không chờ được mở ra diễn đàn, muốn xem xem hành giả chính phủ đánh giá đối với mình.

Đây mới là vở diễn chính.

Trong phòng ngủ ánh sáng tối tăm, Chu Dung mặc váy dài lười biếng dựa vào sô pha một người, gác cái chân ngọc thon dài.

Cô nhìn người trẻ tuổi trong phòng sách, cười mỉm nói:

“Đưa máu hắn cho ta đi.”

Đèn bàn màu sắc ấm chiếu sáng lên khuôn mặt quyến rũ của Chu Dung, lông mi của cô rất dài, che đi ánh sáng, đôi mắt giấu ở trong bóng đen, lóe ra kích động bệnh hoạn cùng hưng phấn vặn vẹo.

Ở cách sô pha một người mấy mét, một bóng dáng cao ngất đứng ở trogn bóng đen đèn bàn không chiếu tới, trầm giọng nói:

“Cô vì sao không ở trước trận chiến cuối cùng đòi máu, vì sao phải để hắn đoạt hết nổi bật? Nếu cô ở trước đó đã khống chế hắn, hắn liền không thắng được.” Trong giọng nói mang theo một tia bất mãn cùng oán khí.

Khóe miệng Chu Dung nhếch lên, phong tình vạn chủng cười nói:

“Tôi ước gì hắn đoạt giải quán quân, hắn càng ưu tú, tôi càng hưng phấn, hắn càng kinh tài tuyệt diễm, tôi càng muốn làm bẩn hắn, phá hỏng hắn, để hắn lâm vào vực sâu sa ngã không thể tự rút ra được.”

Nói xong, gò má cô nổi lên đỏ ửng, bộ dáng động dục.

Thật sự là con đàn bà biến thái... Người đàn ông đưa tay ở giữa không trung chộp một cái, lấy ra một cây dây mây xanh, cây dây mây này như là mới từ trên cây bẻ xuống, trang trí những cái lá cây xanh nhạt, trong đó có ba cái lá cây trong suốt như ruby.

“Chỉ có từng đó, tôi chỉ quật hắn một roi, máu tươi dây leo hấp thụ được có hạn.” Người đàn ông hái xuống ba cái lá cây, kẹp ở đầu ngón tay, đi đến trước sô pha một người, tiến vào khu ánh sáng.

Đèn bàn màu sắc ấm chiếu sáng lên khuôn mặt hắn, ngũ quan thanh tú nhu hòa, khí chất rạng rỡ, là loại đàn ông nhã nhặn thân mật ấm áp. Chính là Thanh Tùng Tử.

Mắt Chu Dung sáng ngời, sốt ruột không chờ được đưa tay đi lấy, nhưng Thanh Tùng Tử đột nhiên nắm chặt phiến lá, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm thiếu phụ xinh đẹp dáng người đầy đặn, nói:

“Đừng quên thứ cô đáp ứng tôi.”

Chu Dung cười tươi, ngón tay búp măng thon dài như khiêu khích đảo qua mu bàn tay người đàn ông, cười mỉm nói:

“Chờ tôi xử lý xong Nguyên Thủy Thiên Tôn, cậu muốn làm cái gì đối với tôi cũng được.”

Nữ giới nghề nghiệp Nhạc Sĩ, có một sức quyến rũ dụ người, cho dù là cô gái dáng người, mỹ mạo tương đương, ở trước mặt nữ Nhạc Sĩ, cũng sẽ ảm đạm thất sắc.

Điểm ấy có chút tương tự với nghề nghiệp Ái Dục, nhưng trung tâm của nghề nghiệp Ái Dục là câu động nhu cầu sinh lý của khác phái, trực tiếp hơn bá đạo hơn. Mà nữ giới nghề nghiệp Nhạc Sĩ, là khiến đàn ông sinh ra một loại khát vọng yêu đương.

Yết hầu Thanh Tùng Tử lăn lộn, buông lỏng ngón tay.

Chu Dung tiếp nhận phiến lá màu đỏ trong suốt, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô tự tin Thanh Tùng Tử khó có thể chống đỡ sức quyến rũ của mình, bởi vì Thanh Tùng Tử thuộc về Mộc Yêu dục vọng sinh sản mãnh liệt.

Bình Luận (0)
Comment