Trương Nguyên Thanh thu liễm suy nghĩ, theo tiếng nhìn lại, người tới là một thiếu phụ thành thục động lòng người.
Khuôn mặt mượt mà, kiều diễm, môi đỏ mọng như lửa cháy, giống như hoa mẫu đơn đẫy đà.
Chu Dung!
Chu Dung mặc váy liền áo họa tiết bông hoa vỡ, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu nâu, trang điểm nhẹ nhàng thời thượng, có vài phần đoan trang cùng tao nhã của thục nữ.
“Oh, đây không phải vợ cũ của Xích Nguyệt An sao, đây là tới báo thù cho chồng cũ à, hay là muốn cảm tạ Nguyên Thủy của chúng tôi thay trời hành đạo, thay cô thanh lý môn hộ.”
Đại khái là ánh mắt nóng rực lại thèm nhỏ dãi của cô gái này kích thích đến Quan Nhã, Lão tài xế trong lời nói mang theo gai đâm, trong bông có kim cười nói.
Chu Dung lưu luyến dời ánh mắt đi, hướng về phía Quan Nhã, bình thản nói:
“Cô là ai?”
Trương Nguyên Thanh vội vàng nói: “Cô ấy là bạn gái tôi.”
Thuận thế ôm eo Quan Nhã.
Thân thể Quan Nhã thoáng cứng đờ, không biểu lộ gì cả gỡ tay hắn ra, hừ một tiếng, giống một người bạn gái bất mãn đối tượng bị người phái khác bám lấy.
Bạn gái... Chu Dung đánh giá khuôn mặt trái xoan tinh xảo xinh đẹp của Quan Nhã, giật mình.
Cô có hai sở thích lớn, một là nuôi trai bao, hai là cặp kè đàn ông có vợ, sau đó trước mặt người vợ quất roi, tra tấn người đàn ông, để cô ấy thấy người chồng yêu thương biến thành chó liếm mình.
Người chồng sa ngã, người vợ đau khổ không muốn sống nữa, tình yêu tốt đẹp bị ô nhiễm, bị phá hư. Chu Dung có thể từ trong đó đạt được khoái cảm thật lớn.
Người phụ nữ này xinh đẹp như vậy, không biết khi cô ta thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn hèn mọn quỳ rạp xuống dưới chân một cô gái khác, hoặc ở trên người một cô gái khác ra sức khai khẩn, sẽ là một vẻ mặt như thế nào.
Xé bỏ tình yêu của một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao không phải một điều thú vị.
Chu Dung mặt mỉm cười, dịu dàng nói: “Chuyện Xích Nguyệt An, vạn phần xin lỗi, tuy nhiên tôi với hắn đã sớm ly hôn, nhưng Chu gia quả thật có ở sau lưng nâng đỡ hắn, nhưng không ngờ, hắn vì ham muốn riêng, thế mà làm ra loại chuyện này.
Ồ, người phụ nữ này thế mà nói tiếng người? Trương Nguyên Thanh có chút bất ngờ, hắn cho rằng Chu Dung là tới khởi binh vấn tội.
Hắn đánh giá Chu Dung vài lần, không chút lưu luyến sắc đẹp của thiếu phụ, mắt nhìn về phía lôi đài, bình thản nói:
“Cho nên?”
Không được, vừa thấy cô ta mình liền nghĩ tới audio Ma Quân dạy dỗ... Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm trong lòng.
Tựa như ngày nào đó ở trong hiện thực gặp được sư phụ Nhật Bản, bạn khẳng định sẽ nhớ tới hình ảnh cô ấy hoặc quỳ hoặc nằm úp sấp, hoặc đầu gối ép lên bả vai.
Chu Dung nhíu mày, trong lời nói đó vừa rồi của cô ẩn chứa lực lượng Nhạc Sĩ, không có người đàn ông nào có thể từ chối cô.
Nào ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn này lại không chút dao động.
Hít sâu một hơi, Chu Dung vẻ mặt dịu dàng, trong giọng nói mang theo một tia làm nũng, nói:
“Vì bày tỏ xin lỗi, tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm, bỏ qua việc Xích Nguyệt An.”
Nghe vậy, Trương Nguyên Thanh sắc mặt lạnh lùng: “Xúi giục Xích Nguyệt An trái pháp luật loạn kỷ cương, nhốt phụ nữ vô tội, ép bán dâm, một bữa cơm đã muốn qua chuyện.”
Hoàn toàn vô dụng, sức quyến rũ của mình hoàn toàn vô dụng... Vẻ mặt Chu Dung hơi cứng ngắc, yên lặng thu hồi kỹ năng nghề nghiệp Nhạc Sĩ, bình thản nói:
“Cậu phải rõ hai chuyện, một, thời gian Đồng Tước lâu tồn tại chừng mười năm, mà mười năm trước, tôi còn chưa kết hôn với Xích Nguyệt An. Hai, hành vi của Xích Nguyệt An, không liên quan tới tôi.”
“Cậu đã không nể mặt, vậy thì thôi.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Trương Nguyên Thanh nhìn theo bóng lưng của cô rời đi, vòng eo nhỏ, dưới váy dài là bờ mông đầy đặn như vầng trăng, đi đường rất mê người.
Dáng người đầy đặn tuyệt vời, khuôn mặt quyến rũ như thế, khó trách Ma Quân lúc trước không nỡ giết cô ta.
“Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?” Trương Nguyên Thanh hỏi Lão tài xế bên người.
Thám Báo mắt lửa ngươi vàng, hẳn là có thể nhìn ra vài thứ.
Quan Nhã hậm hực nói: “Cô ta muốn ngủ với cậu.”
Trương Nguyên Thanh mất hứng nói: “Tôi đang nói chính sự với chị, chị đừng cua xe mãi.”
Quan Nhã dựng thẳng lông mày lá liễu, cười lạnh nói: “Chị nói đều là lời thật, người phụ nữ này đối với cậu có ham muốn chinh phục cùng ham muốn giao phối mãnh liệt, tin hay không cậu lên giường một chuyến, cái gì cũng không làm, cô ta sẽ tự mình trèo lên hành động.”
“Còn có loại chuyện tốt này?” Trương Nguyên Thanh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Quan Nhã “Ha ha” một tiếng, cười mỉm nói:
“Biết là chuyện tốt cậu còn từ chối. Vừa rồi dùng phương pháp gì, có thể chống đỡ sức quyến rũ của Nhạc Sĩ.”
Trương Nguyên Thanh ngẩn ra một phen, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, lòng như tro tàn.
“Làm sao vậy?” Quan Nhã khó hiểu.
“Không, không có việc gì...” Đề tài này quá mức trầm trọng, Trương Nguyên Thanh không muốn nói chuyện nhiều, chuyển hướng đề tài:
“Chưa từng có ai bắt chước Phó Thanh Dương, nắm giữ đạo cụ loại quy tắc.”