Quan Nhã đưa ra câu trả lời khẳng định:
“Đương nhiên là có, Phó gia, Bạch Hổ binh chúng, từng nhấc lên một trào lưu chuyên tinh quan sát, rất nhiều tộc nhân của Phó gia, thậm chí bắt đầu ngày qua ngày luyện tập đòn chém. Nhưng chưa có ai có thể thành công, nhiều năm như vậy, chỉ có Tốt Qua Sông ở lĩnh vực quan sát đăng đường nhập thất, được xưng là tiểu Thanh Dương.”
Dừng một chút, Quan Nhã nói:
“Phỏng đoán của chị là, khi chuyên tinh quan sát tu hành đến mức tận cùng, toàn bộ ứng đối đối thủ có thể tồn tại, đều sẽ bị Phó Thanh Dương thấy ở trong mắt. Lúc này, hắn sẽ lấy phương thức nào đó, kết thúc những ứng đối này, tránh cũng không thể tránh được, quy tắc bởi vậy sinh ra.”
“Phỏng đoán của chị chuẩn hay không?” Trương Nguyên Thanh tỏ vẻ hoài nghi.
“Phó Thanh Dương cũng nói như thế.” Quan Nhã hừ nhẹ một tiếng.
Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên đối với đánh giá của Phó Thanh Dương có sự tán đồng sâu hơn nữa.
Quan Nhã quả thật là rác rưởi, cô rõ ràng có thiên phú cường đại, lại đi làm một con cá muối.
…
Sau khi Chu Dung rời khỏi, không tiếp tục xem trận đấu, trực tiếp trở về hiện thực.
Cô từ giường quý phi dậy, cởi áo ngoài, đi tới cạnh giá sách, nhẹ nhàng ấn xuống cơ quan chốt mở ngụy trang thành đèn điện.
Đáy giá sách là thanh trượt, sau khi ấn chốt mở, lặng lẽ trượt sang một bên.
Phía sau giá sách là một gian phòng tối, chỉ dùng hai ngọn đèn hoa sen thủy tinh chiếu sáng, ánh sáng tối tăm.
Trong phòng tối bày một cái bàn trải lụa vàng, giá nến trên bàn cắm hai cây nến đỏ, dưới giá nến đặt cái đĩa gạo nếp chậu đồng, đồng tiền sợi chỉ đỏ xâu lại, bùa giấy vàng do chu sa vẽ thành, bát sứ đựng chất lỏng không biết tên, cùng với hương, chuông đồng, gương tám cạnh, ba cái lá cây trong suốt như ruby...
Còn có một con rối gỗ to bằng bàn tay.
Con rối gỗ này không có ngũ quan, là hình người thô ráp nhất.
Chu Dung đi đến trước bàn trải lụa vàng, sững sờ chăm chú nhìn mặt bàn, cái bàn này tên là “Bàn Phép Tà Ác”, không sai, nó là một món đạo cụ.
Đạo cụ Ma Quân để lại cho cô.
Toàn bộ vật phẩm trên bàn, đều là một bộ phận của đạo cụ.
Chu Dung nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve mép bàn, bên tai tựa như lại quanh quẩn tiếng của người nọ.
“Một tháng đã hết, Chu đại tiểu thư, ngươi khiến ta cực kỳ hài lòng. Dựa theo ước định, ngươi có thể đi rồi. A đúng rồi, trước khi đi, ta tặng ngươi một món đạo cụ.”
“Nó tên ‘Bàn Phép Tà Ác’, đạo cụ Vu Cổ Sư, phẩm chất Thánh Giả, có được công năng nguyền rủa, tước phúc. Thường nói, một đêm vợ chồng trăm ngày ân, trong một tháng qua, chúng ta mỗi ngày đều đang làm vợ chồng, đạo cụ này coi như là vật kỷ niệm tặng cho ngươi.”
“Mặt khác, về sau ta có rảnh, sẽ đến Chu gia tìm ngươi.”
Một lần phân biệt đó, chính là vĩnh biệt của Chu Dung cùng Ma Quân.
Sau nữa, cũng chính là tháng trước, Chu Dung nghe nói Ma Quân đã chết.
“Ma Quân, ngươi chết quá sớm, ngươi sao có thể chết dễ dàng như vậy chứ, ngươi nên bị ta tự tay giết chết...” Chu Dung lẩm bẩm, trong mắt như buồn như vui, như hận như oán.
Cái gã nói không giữ lời.
Chu Dung hít sâu một hơi, khuôn mặt kiều diễm lộ ra nụ cười bệnh trạng.
“Nhưng không sao, ta đã tìm được thứ thay thế cho ngươi, ta sẽ giống ngươi lúc trước đối đãi ta, để hắn khổ không muốn sống nữa, để hắn trầm luân nhục dục, để hắn mất đi tôn nghiêm, để hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được ta...”
Cô nhặt lên một cái lá cây, ném vào trong hũ thuốc đồng thau, bàn tay ngọc cầm lấy chày giã thuốc, nhẹ nhàng giã nát.
Tiếp theo, cô bưng lên một cái bát sứ nhỏ, đổ chất lỏng màu đen trong bát vào hũ thuốc, tiếp tục giã nát, quấy.
Đợi chất lỏng màu đen cùng mảnh lá cây hỗn hợp đầy đủ, cô trải ra bùa giấy vàng, nâng bút lông, chấm “mực” trong hũ thuốc, nâng bút viết xuống bốn chữ:
Nguyên Thủy Thiên Tôn
Buông bút lông, Chu Dung dán bùa giấ vàng ở trên thân rối gỗ, chỉ một lát sau, mặt rối gỗ mọc ra ngũ quan, thế mà lại là bộ dáng của Trương Nguyên Thanh.
Chu Dung cầm lấy kiếm đồng tiền ở bên, nhẹ nhàng đặt ở trên thân con rối.
Tước phúc liền hoàn thành.
Từ hôm nay trở đi, Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ vận xấu quấn thân, xui xẻo đến mức uống nước lọc cũng dắt răng, ba ngày sau, hắn sẽ phúc hết mà chết, chết bởi chuyện ngoài ý muốn nào đó.
Chỉ cần không tới cảnh giới Thánh Giả, thì tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi.
Hơn nữa, tước phúc không phải trực tiếp đánh xuống thương tổn, vô thanh vô tức, sẽ không bị phát hiện.
Kẻ trúng chiêu sẽ chỉ tự trách số mình đột nhiên kém đi. Nhưng Chu Dung không tính để tiểu tử kia chết, mà là để hắn chịu khổ hai ngày, lại ra mặt uy hiếp.
Cô vốn là muốn trước sắc dụ, cưỡng ép sau, bởi vậy vừa rồi cố ý mời Nguyên Thủy Thiên Tôn ăn cơm, nào ngờ thằng nhãi kia thế mà lại không để sự quyến rũ của cô vào mắt.
Vậy không có gì đáng nói nữa, trực tiếp lấy thuật pháp làm hắn khuất phục, làm dơ bẩn hắn sau.