Cảnh vật trước mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, Trương Nguyên Thanh trở về hiện thực, xuất hiện ở phòng ngủ.
Thời gian là mười một rưỡi giữa trưa.
Hắn vặn mở cửa phòng ngủ, một mùi thơm thức ăn nồng đậm lao vào xoang mũi.
Cạnh bàn ăn là dì trẻ mặc áo ngủ phim hoạt hình, cùng với ông ngoại bà ngoại.
Bà ngoại thấy hắn đi ra, phủ đầu răn dạy:
“Mấy ngày nay luôn khóa cửa là có chuyện gì, tin hay không bà phá khóa phòng mày?”
“Bà ngoại, cháu cần không gian riêng tư...”
Giang Ngọc Nhị vừa nghe, cười ha ha nói: “Mẹ, mau đi kiểm tra thùng rác của nó.”
Vừa dứt lời, liền bị bà ngoại ký đầu một cái, giận dữ nói:
“Con gái con đứa lớn tướng rồi, cả ngày toàn nói mấy lời khó nghe.”
Giang Ngọc Nhị ôm đầu, hướng bà mẹ cau cái mũi, quay đầu nói với cháu trai đang đi tới:
“Nguyên Tử, đợi lát nữa dì dẫn mày đi dạo phố đi.”
Giang Ngọc Nhị hôm nay được nghỉ, dục vọng mua sắm đè nén một tuần sắp tràn ra rồi, quyết định hôm nay phải thịt cháu trai giàu có một phen cẩn thận.
“Không được, cháu buổi chiều có việc.”
Trương Nguyên Thanh lạnh lùng vô tình từ chối. Hắn ở giác đấu trường tìm được ngài Bill, hẹn nhau buổi chiều gặp mặt đàm phán một vụ làm ăn.
Hắn chỉ nói là bán một món đạo cụ, nhưng chưa nói là cái gì, sợ ngài Bill ngay lập tức từ chối.
Hắn đã không cảm thấy Chu Dung đẹp, đây là tín hiệu cực kỳ không ổn.
“Đi mà đi mà.” Dì trẻ uốn éo vài cái, làm nũng nói.
“Không đi!”
Trương Nguyên Thanh một lần nữa lạnh lùng vô tình, vừa nói xong, đang đi về phía bàn ăn, lòng bàn chân bỗng nhiên bị trượt, thân thể lao về phía trước, đầu gối “Phành” nện ở trên sàn, quỳ gối trước mặt dì trẻ.
Giang Ngọc Nhị trừng lớn đôi mắt đẹp, khó có thể tin nói:
“Không đi thì không đi thôi, không cần quỳ xuống nhận sai đâu.”
Hôm sau, tám giờ sáng, Trương Nguyên Thanh ngồi xe taxi tới cao ốc Quốc Tế (chú giải 1 - cuối chương)
Giao thông ùn tắc, xe đi như rùa bò, Trương Nguyên Thanh gửi tin nhắn cho Tiểu Viên, nói ngày mai sẽ đi khách sạn Vô Ngân gặp.
Hai ngày qua hắn có liên lạc Tiểu Viên, nhưng không được trả lời.
Trương Nguyên Thanh không rõ cô nghĩ gì, liền đi tìm đạo sư cuộc đời thỉnh giáo, mang đánh cược giữa hai người nói cho hắn.
Linh Quân nói, cái này không phải rất rõ ràng sao, cậu bây giờ đoạt giải quán quân, cô ấy sợ cậu tìm tới môn đưa ra yêu cầu lăn giường.
Trương Nguyên Thanh nói, cho nên, cô ấy là thẹn thùng?
Linh Quân nói, không, cô ấy đại khái cảm thấy rất khó xử.
Trương Nguyên Thanh nói, cái này tôi biết, nữ nhân đều muốn từ chối còn nghênh đón, do dự bất định.
Linh Quân: Ý tứ của tôi là, cô ấy đang khó xử, khi cậu tìm tới cửa, nên đánh chết cậu hay không.
Tôi cũng chưa muốn ngủ cô ấy, chỉ là một câu nói đùa. Trương Nguyên Thanh thấy Tiểu Viên không trả lời, thầm nhủ, vậy buổi chiều hôm nay trước hết đi dạo phố với dì trẻ đi.
Liền gửi tin nhắn cho dì trẻ, hẹn 2 giờ chiều, chỗ cũ gặp.
Hắn buông điện thoại di động, nhìn dòng xe cộ chen chúc ngoài cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ như thế nào bán bù nhìn được giá cao.
Làm đạo cụ của Hắc Vô Thường, bù nhìn quả thật đạt tới phẩm chất Thánh Giả, có thể ô nhiễm đạo cụ cùng tinh thần, khi đối địch tác dụng cực kỳ khả quan.
Nhưng nó trả giá quá mức thái quá, quần thể mục tiêu có hạn, sẽ trở thành lý do ngài Bill ép giá.
Trong lòng Trương Nguyên Thanh mong muốn giá là 10-15 triệu, hoặc đạo cụ giá trị tương đối ngang nhau.
Dưới tình huống bình thường, giá của bù nhìn hẳn là ở 20 triệu trở lên, đạo cụ phẩm chất Thánh Giả chính là đắt như vậy, hơn nữa còn là có tiền mà không có chỗ bán.
Lúc này, đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng lên. Tài xế đạp chân ga, vừa vào số 1, đã chuyển rất mượt sang số 3, chạy nhanh đi.
Đột nhiên, một chiếc xe buýt vượt đèn đỏ, từ bên cạnh hung hăng lao về phía xe taxi, lao về phía chỗ Trương Nguyên Thanh ngồi.
Móa! Con ngươi Trương Nguyên Thanh hơi co lại, adrenalin tăng vọt, lập tức ngã về phía sau, từ bên trái quay cuồng đến bên phải, cũng nhanh chóng bắt lấy tay nắm bên trong xe.
Ầm! Xe buýt chạy tốc độ cao va vào bên cạnh xe taxi, mảnh vỡ thủy tinh cùng mảnh vỡ thanh bảo hiểm văng khắp nơi, xe taxi lập tức bị hất tung, lăn ra xa hơn mười mét.
Bên trong xe, tài xế cùng Trương Nguyên Thanh đất trời xoay chuyển, bởi vì không cài dây an toàn, cộng thêm không gian nhỏ hẹp, đầu Trương Nguyên Thanh va mấy cái ở nóc xe, cửa kính xe, nóng rát.
Trận tai nạn xe cộ này, làm dòng xe cộ chen chúc trở nên càng thêm nửa bước khó đi, có xe thong thả đi vòng, tiếp tục tiến lên, có xe thì tài xế nhiệt tình đi xuống, chạy tới xem xét tình huống.
Người đi đường ven đường đều dừng chân.
“Rầm!”
Trương Nguyên Thanh một cước đạp tung cửa xe, nhanh chóng chạy tới ghế lái, kéo tài xế hôn mê từ trong cửa kính xe ra ngoài.