Vận rủi của mình càng lúc càng khoa trương rồi, buổi sáng tai nạn giao thông ít nhất là rõ ràng minh bạch để mình biết được, cho mình cơ hội phản ứng.
Trong lòng hắn nặng nề.
“Đô đô ~ “
Lúc này, chiếc xe trắng cách đó không xa bóp còi, khuôn mặt xinh tươi của Tiểu Viên thò ra, thản nhiên nói:
“Lên xe!”
Trương Nguyên Thanh không rối rắm vấn đề vật trên trời rơi xuống nữa, chạy chậm chui vào ghế phụ. Lúc này đang giờ cao điểm tan tầm, số lượng hộ gia đình (bác gái bác trai) lui tới trong tiểu khu không ít, bọn họ bị tiếng vang lớn vừa rồi bồn hoa rơi xuống kinh động, ném ánh mắt qua bên này.
Hy vọng ngày mai đừng xuất hiện lời đồn kiểu như cháu ngoại nhà cảnh sát trưởng về hưu, lại cặp kè một phú bà xã hội... Trương Nguyên Thanh yên lặng cầu nguyện, ‘Rầm’ một tiếng đóng cửa xe lại.
Tiểu Viên nhấn ga lao vút đi.
Xe chưa lái ra khỏi tiểu khu, mà là vòng vòng đỗ ở một chỗ đỗ xe yên tĩnh của tiểu khu.
Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu thưởng thức góc nghiêng khuôn mặt của cô, cô gái này góc nghiêng khuôn mặt rất đẹp, mũi cao lại thanh tú, cằm hơi hất lên, đường cong bên má tuyệt đẹp.
Một người ngũ quan có phải lập thể hay không, chủ yếu xem mũi, mà đường nét khuôn mặt có đẹp hay không, thì phải xem cằm có cong lên không.
Từ góc độ này, còn có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi cong mà vểnh lên của cô.
Vẻ đẹp của cô, khác với dì trẻ nhu thuận đáng yêu, Quan Nhã tinh xảo quyến rũ, bé trà xanh thanh lệ thoát tục, ngũ quan của cô rất tươi đẹp, rất hào phóng, là loại dung mạo đẩy lên trên bục làm lãnh tụ, người bên dưới cũng sẽ không lẩm bẩm “phụ nữ không thể làm chủ”.
Đây là nguyên tố rất nhiều cô gái xinh đẹp, thanh tú, quyến rũ, nhu thuận khác không có. Mặt khác, Tiểu Viên là một cô gái “mộc”, vẻ mặt của cô, khí chất của cô, tính cách của cô, đều rất mộc.
Lạnh nhạt bình thản.
Tiểu Viên đẩy cần số về số 0, kéo phanh tay, lạnh lùng nói:
“Muốn móc mắt cậu xuống hay không?”
Trương Nguyên Thanh lúc này mới phát hiện, ở dưới cái nhìn chăm chú sáng quắc của hắn, thân thể dì Tiểu Viên có chút cứng ngắc, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Cần khẩn trương như vậy sao, đánh cược là nói giỡn... Trương Nguyên Thanh ho khan một tiếng, nói tới việc chính, giọng điệu có chút trầm thấp:
“Dì Tiểu Viên, tôi có phải đã bị nguyền rủa hay không?”
Thấy hắn không đề cập tới đánh cược, khuôn mặt Tiểu Viên lạnh nhạt như cũ, nhưng vẻ mặt khẽ thả lỏng, thản nhiên nói:
“Tước phúc, một loại nguyền rủa.”
“So với nguyền rủa giết chóc, nó biểu hiện càng thêm ôn hòa, kẻ trúng lời nguyền sẽ ở trong một đoạn thời gian vận rủi quấn thân, mọi việc không thuận, cuối cùng chết bởi chuyện ngoài ý muốn.”
Thông qua vừa rồi quan sát, cùng với bồn hoa rơi xuống biểu hiện, cô đã biết Nguyên Thủy Thiên Tôn trúng nguyền rủa gì.
“Ấn đường của cậu biến thành màu đen, linh thể lượn lờ khí đen, đây là nguyền rủa của cảnh giới Thánh Giả, vận rủi của cậu sẽ càng ngày càng đáng sợ, nhiều nhất ba ngày, sẽ chết oan chết uổng.”
Quả nhiên là nguyền rủa, nhiều nhất ba ngày, chết oan chết uổng... Trong lòng Trương Nguyên Thanh rùng mình, quyết đoán triệu hồi ra chày Phục Ma.
Ánh sáng vàng lóe lên, chày đồng có chút nặng nề rơi vào lòng bàn tay. Hắn chưa vội vã bài trừ nguyền rủa, mà hỏi:
“Có biện pháp nào định vị ngược kẻ thi chú không? Còn có, tôi nhớ rõ môi giới nguyền rủa khác nhau, tác dụng cũng khác nhau, loại nguyền rủa có thể bức tử tôi này, chỉ sợ là nắm giữ máu thịt của tôi rồi nhỉ?”
Hắn hôm nay, sớm không phải trẻ trâu mới vừa vào nghề.
Bài trừ nguyền rủa rất đơn giản, nhưng trung tâm của chuyện này không phải bài trừ nguyền rủa, mà là tìm được kẻ thi chú.
Hiểu biết kẻ thi chú là thông qua môi giới gì hạ nguyền rủa, nếu là máu thịt, vậy một lần sau, có lẽ liền trực tiếp nguyền rủa giết chóc rồi.
Hắn không có khả năng để mình duy trì ở trạng thái tịnh hóa mãi, nếu như vậy, chưa bị nguyền rủa giết chết, bị chày Phục Ma hút thành xác khô trước.
Còn nữa, khi tỉnh hắn có thể cảnh giới, lúc nghỉ ngơi thì sao?
Nguyền rủa giết chóc chỉ là chuyện trong nháy mắt, đang ngủ căn bản không phản ứng lại. Trong ánh mắt Tiểu Viên biểu lộ tán thưởng, sau đó lắc đầu:
“Không tồn tại biện pháp như vậy, cậu không bằng tự mình ngẫm lại, gần đây đắc tội người nào?”
Không thể khóa mục tiêu ngược kẻ thi chú... Trương Nguyên Thanh nhất thời nhíu mày, vậy nhất định phải trong thời gian ngắn tìm ra kẻ thi chú.
Nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm ngâm, cô tiếp tục trả lời vấn đề thứ hai:
“Cường độ nguyền rủa cậu trúng cực cao, kẻ thi chú hẳn là đạt được máu thịt da tóc của cậu, coi đây là môi giới thi triển nguyền rủa, mà không phải ảnh chụp cùng ngày sinh tháng đẻ.”
Suy đoán của Trương Nguyên Thanh được chứng thật, trong lòng càng thêm nặng nề.
“Trừ Hắc Vô Thường, tôi không kết thù kết oán với người của Linh Năng hội, đương nhiên, lấy danh tiếng của tôi bây giờ, Linh Năng hội muốn giết tôi không cần lý do. Kẻ địch của tôi nhiều lắm, thật sự không thể phân biệt...”