... Trong lòng Bách Vô Cấm Kỵ lạnh toát, lúc này mới ý thức được cô gái con lai nhìn như bình hoa, có được sức quan sát cùng tài bắn súng cực cao.
Lúc này, Thiên Hạ Giai Bạch tay cầm mã tấu tăng tốc lao lên, như một con mãnh hổ mạnh mẽ, phóng qua bậc đá, lao về phía người đẹp con lai ở cửa miếu.
Quan Nhã hai tay cầm nòng súng, vặn hông, như vung gậy đánh golf, vung ra súng trường cán dài.
Rầm!
Thiên Hạ Giai Bạch đang ở giữa không trung, bị đánh về dưới bậc thang.
Quan Nhã không nhìn hắn nữa, súng trường trong tay biến mất, thu về ô vật phẩm, tiếp theo, cô hướng sang bên trái bước vòng cung ra, nắm tay đẹp ‘bốp’ một tiếng, như trường thương đâm thẳng.
“Mũi thương” trúng vào hai cánh tay Bách Vô Cấm Kỵ giao nhau đón đỡ.
Xương cánh tay Bách Vô Cấm Kỵ đau đớn, ‘bịch bịch bịch’ lui về phía sau.
Kế tiếp, hắn gặp phải thời khắc khuất nhục số lượng không nhiều lắm trong cuộc đời, cô gái con lai mặt mũi xinh đẹp này, quả thực là một con cọp cái, công kích của cô gấp như mưa rào, mãnh liệt như sấm sét.
Tung nắm đấm như súng nhấc chân như roi.
Kỹ xảo chiến đấu của cô cao siêu tới mức tay chân khuỷu tay đầu gối, bất cứ một bộ phận cứng rắn nào cũng có thể làm vũ khí, hơn nữa phối hợp chặt chẽ, có thể tùy ý tổ hợp thành nhiều loại combo.
Cộng thêm bộ trang bị trên người cô, phòng ngự mạnh, ngay cả vũ khí Yêu Mê Hoặc sở trường phá giáp cũng khó phá vỡ.
Cuối cùng, trọng lực Nguyên Thủy Thiên Tôn thêm vào ở trên người bọn họ, suy yếu đi rất nhiều chiến lực của nghề nghiệp tà ác.
Tiếng “bốp bốp” không ngừng vang lên ở bên tai Bách Vô Cấm Kỵ, đó là da thịt hắn gặp công kích phát ra tiếng rên rỉ, mỗi một quyền mỗi một cước đều đánh cho hắn khí huyết sôi trào.
Thẳng đến lúc Thiên Hạ Giai Bạch một lần nữa ý đồ xông vào miếu sơn thần, Quan Nhã không thể không quay người chặn lại, Bách Vô Cấm Kỵ lúc này mới thoát khỏi tình cảnh xấu hổ bị đánh.
Mà nhìn thấy Quan Nhã xoay người lao tới, Thiên Hạ Giai Bạch quyết đoán rút lui, vẻ mặt kiêng kị.
Mọi người đang chiến đấu cuốn lấy Trương Nguyên Thanh, nhìn thấy một màn này, vẻ mặt nhất thời trở nên cổ quái.
Bọn họ vốn cho rằng kẻ địch thật sự là Nguyên Thủy Thiên Tôn, cô gái này chỉ là ăn theo, nhưng không ngờ, đây là một con cọp cái hung hãn.
Bách Vô Cấm Kỵ cảm thụ được trọng lực không có lúc nào là không ảnh hưởng bản thân, mở ra bản đồ, chỉ thấy con trỏ màu xanh lục đại biểu trận doanh sơn thần cách đỉnh núi càng lúc càng gần, nhiều nhất mười lăm phút đồng hồ thời gian, sẽ đến miếu sơn thần.
Đầu óc Bách Vô Cấm Kỵ xoay chuyển nhanh chóng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn chiến lực tiếp cận Thánh Giả không phải khó giải quyết nhất, thật sự đau đầu là năng lực “mượn thế” của hắn, toàn bộ đỉnh núi đều là địa bàn của hắn, riêng là trọng lực ảnh hưởng, đã khiến thực lực chúng ta tổn hao nhiều...
Năng lực cận chiến của cô gái này quá mạnh, có Nguyên Thủy Thiên Tôn ở phía trước chống đỡ, rất khó lấy nhân số nghiền áp cô ta...
Phải phân cách chiến trường, chế trụ cô gái này, không cho cô ta cơ hội nổ súng chi viện, lại do bọn A Nhất đánh vỡ “vực” của Nguyên Thủy Thiên Tôn, lấy thực lực của bọn họ, đừng nói tiếp cận Thánh Giả, cho dù Thánh Giả cũng có thể tàn sát...
Nghĩ đến đây, Bách Vô Cấm Kỵ cao giọng nói:
“Tao cùng Thiên Hạ Giai Bạch bám trụ tiện nhân này, bọn mày chỉ có thời gian năm phút đồng hồ, mau chóng giải quyết Nguyên Thủy Thiên Tôn.”
Nghe vậy, thân hình A Nhất đột nhiên bành trướng, hóa thành quái vật cao 3 mét, ngoài thân bao trùm từng khối chất sừng hình khiên, lưng, khuỷu tay, đầu gối, xương ngón tay lồi ra gai xương cứng rắn.
Mà cánh cứng phía sau hắn thì thu về trong cơ thể.
Hình thái lúc này, là cực hạn A Nhất có thể bùng nổ, lực lượng, phòng ngự, đều đạt tới đỉnh điểm của cảnh giới Siêu Phàm.
Quái vật cao 3 mét này cất bước chân mạnh mẽ nặng nề, ở trong chấn động ầm ầm ầm, chạy về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Trương Nguyên Thanh bước nhanh lui về, khối đá xung quanh bỏ qua sức hút của trái đất, tự bay lên, bám ở trên người hắn.
Vô số khối đá hoặc lớn hoặc nhỏ hội tụ ở trên người hắn.
Trong nháy mắt, hắn cũng biến thành một người khổng lồ đá chiều cao vượt qua 3 mét.
Hai người khổng lồ đồng thời hướng về đối phương đấm thẳng, “Ầm” một tiếng, hai nắm tay va chạm bộc phát ra sóng xung kích đáng sợ, nhấc lên cơn bão cát bụi.
Xương bả vai phải của A Nhất phát ra tiếng vỡ vụn “Răng rắc”, hắn không chịu khống chế lảo đảo lui về, mỗi một bước đều để lại trên mặt đất dấu chân thật sâu, cuối cùng ngã vào trong rừng rậm phía sau, đè gãy cả mảng lớn cây to.
Cánh tay phải của hắn vô lực buông thõng, lập tức chuyển đổi hình thái, làn da biến thành như con giun, có từng đốt vòng tròn chất keo, mở ra năng lực tự hồi phục.
Cánh tay phải của người khổng lồ đá, thì có từng khối đá lớn vỡ ra, mất đi nắm tay.
Nhưng đá xung quanh cuồn cuộn không ngừng bay lên, lấp vào khe nứt, tu bổ nắm tay, rất nhanh hoàn hảo như lúc ban đầu.