“Ộp ộp ~ “
Trương Nguyên Thanh vừa tu bổ xong “chiến giáp”, liền nghe một đợt tiếng ếch kêu nặng nề mạnh mẽ.
Chỉ thấy Đạp Toái Lăng Tiêu nằm úp ở trên mặt đất, làn da nổi lên cục màu nâu, con mắt màu vàng lồi ra ngoài, miệng vừa dài vừa rộng, biến thành một con cóc bự xấu xí.
Bụng con cóc to đột nhiên phồng lên, một giây sau, một mảng lớn chất lỏng màu vàng đục trong tanh hôi, mang theo mùi chua gay mũi, như suối phun trào ra.
Nhóc mập, Mệnh Ta Do Ta Không Do Trời bọn mấy vị Huyễn Thuật Sư, trong hốc mắt như có vòng xoáy sụp xuống, niệm lực vô hình vô chất liên tiếp tấn công người khổng lồ đá.
Khiến nó xuất hiện mê muội, đau đầu các loại trạng thái tiêu cực.
Tuy ảo thuật tựa như mất đi tác dụng đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng tinh thần đả kích vẫn có hiệu quả như cũ.
“Xẹt xẹt...”
Ngoài thân người khổng lồ đá bốc ra từng làn khói trắng, hòn đá bị ăn mòn ra hố sâu cạn không đồng nhất, bị cứng rắn cắt mỏng đi một tầng.
Ngay sau đó, ba tên Hỏa Sư sải bước chạy đi, hai cánh tay rung lên, ở trước mặt ba người bốc lên một cơn lốc lửa cao 2 mét.
Nhiệt độ không khí xung quanh chợt tăng cao, gió núi mát mẻ biến thành gió lửa nóng rực.
Lửa phun ra nuốt vào oxy, nhanh chóng tăng vọt, khi bốc lên cao 5 mét, như đạt tới cực hạn, ba Hỏa Sư gian nan đẩy nó ra, hướng về phía người khổng lồ đá.
Phối hợp Hỏa Sư hành động còn có hai Mộc Yêu, hai tay bọn họ ấn trên mặt đất, triệu hồi ra những cái rễ cây tráng kiện, cuốn lấy mắt cá chân người khổng lồ đá.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất không ngừng dâng lên tường đất, ngăn trở cơn lốc lửa quanh co khúc khuỷu mà đến.
Thám Báo Cửu Lậu Ngư cầm song đao chạy nhanh, thân pháp nhanh nhẹn, ánh đao đan xen, chém nứt từng bức tường đất, quét sạch chướng ngại vật cho cơn lốc lửa.
“Vù!”
Cơn lốc lửa thuận lợi bao lấy người khổng lồ đá vụng về, dưới nhiệt độ cao liếm vào, ngoài thân người khổng lồ đá nhanh chóng nhuộm lên một tầng sáng màu chói mắt, đá nóng chảy, dung nham nóng bỏng “tí tách” nhỏ xuống.
Bắt lấy cơ hội, Duy Ngã Độc Tôn giơ cao Thủy Thần Ấn, triệu hồi ra nước sông cuồn cuộn, bọc bùn lầy, hóa thành sóng đục, hung hăng đánh lên trên thân người khổng lồ đá đỏ đậm.
Xẹt xẹt... Một làn khói trắng bốc lên, hơi nước kịch liệt bốc hơi.
Lúc này, A Nhất đã chữa trị xong cánh tay phải, giống như tuyển thủ bóng bầu dục cường tráng, cồng kềnh, mãnh liệt lao về phía trước người khổng lồ đá đã thu nhỏ lại đến cao 2 mét, tung một cú đấm.
“Răng rắc... Rầm...”
Sau nóng lạnh luân phiên, đá đã biến thành màu đen trở nên giòn hơn nháy mắt sụp đổ, trong đá vụn bay tán loạn, một bóng dáng bay ngược đi, như quả cầu quay cuồng trên mặt đất, bắn ra, đập mạnh ở trên miếu đá phía sau.
Cả miếu đá cũng chấn động một lần.
Thấy thế, hai mươi linh cảnh hành giả trận doanh sơn quỷ lộ vẻ mặt vui mừng, phấn chấn nói:
“Xông vào đi!”
“Giết Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Mọi người ăn ý triển khai xung phong, lao về phía cửa miếu đá.
Quan Nhã biến sắc, quyết đoán lui vào thần miếu.
Khấu Bắc Nguyệt theo người trận doanh sơn quỷ xung phong, thỉnh thoảng liếc một lần Nguyên Thủy Thiên Tôn ngồi bệt ở bên tường, tình cảnh của hắn có chút xấu hổ.
Muốn giúp Nguyên Thủy Thiên Tôn đi, thực lực có hạn, cho dù hiện trường phản bội, cũng không bảo vệ được Nguyên Thủy Thiên Tôn, không làm nên tích sự gì.
Nhưng không phản bội, lương tâm lại không qua được.
Nghĩ đi nghĩ lại điều duy nhất hắn có thể làm chính là giành trước lấy được pháp trượng, dựa theo tiểu đệ mới thu phỏng đoán, người trận doanh sơn quỷ, quá nửa có thể sử dụng lực lượng của pháp trượng.
Như thế mới phụ họa yêu cầu của nhiệm vụ.
Nếu là thật, vậy Khấu Bắc Nguyệt ngay sau khi lấy được pháp trượng, liền giết sạch đám người tiểu đệ trước.
Nếu đã đoán sai, hắn liền mang theo pháp trượng chạy trốn.
“Phì!”
Trương Nguyên Thanh phun ra một ngụm nước bọt máu, nghiến răng mắng: “Đau chết lão tử rồi, các ngươi lũ chó này.”
Chỉ thấy hắn từ trong ô vật phẩm lấy ra một món pháp bào màu nền màu đen, thêu sóng biển, lửa, lưng cõng âm dương.
Vung tay ném lên bầu trời.
Pháp bào mở ra ở giữa không trung, sau lưng hiện lên hình Thái Cực, xoay tròn như cối xay, phần dương phóng thích lửa cháy, phần âm trào ra nước hư ảo.
Nước lửa rơi trên mặt đất, nhanh chóng di chuyển, ngưng tụ thành một hình Thái Cực nước lửa bao trùm phạm vi ba mươi mét.
Lúc này, đám người Bách Vô Cấm Kỵ, A Nhất tốc độ nhanh nhất, đã lao vào sơn miếu, cách pho tượng tay cầm pháp trượng kia đã không tới 10 mét.
Nhưng theo pháp trận âm dương thành hình, bức tường vô hình chặn đường đi của bọn hắn, vây tất cả mọi người ở trong trận pháp.
Chỉ có Quan Nhã sớm tiến vào miếu sơn thần, đứng ở cạnh tượng thần, siêu thoát bên ngoài.
“Đây là thủ đoạn gì...”
“Đệch, không phá được tường, bọn mày mau nghĩ cách.”