“Cái này cũng là lực lượng ta dùng mệnh đổi lấy, nếu vận dụng lực lượng ở ngoài phó bản thuộc về dùng hack, vậy thì hack.”
Nói chính xác, là cúi đầu bái lạy đổi lấy... Trong lòng Trương Nguyên Thanh bổ sung.
Hắn kéo dây cung, ánh sáng vàng lấp lánh từ đầu ngón tay phun ra, ngưng tụ thành một mũi tên rực rỡ.
Bách Vô Cấm Kỵ không nói lời thừa nữa, ngẩng đầu lên, thản nhiên chịu chết.
Mấy năm nay hắn trở thành linh cảnh hành giả, từng giết rất nhiều người, cũng rất nhiều lần thiếu chút nữa bị giết, không nói lạnh nhạt đối mặt sinh tử, ít nhất là có giác ngộ.
Thua chính là thua, được làm vua thua làm giặc, từ xưa đã thế.
“Vù!”
Mũi tên hóa thành chùm tia sáng, nháy mắt xuyên thủng ngực Bách Vô Cấm Kỵ.
Một giây sau, thân thể hắn bốc lên ngọn lửa màu vàng, máu thịt tan rã, đốt thành một đống xương trắng.
Vẻ mặt A Nhất chợt dữ tợn, hắn khác Bách Vô Cấm Kỵ suy yếu đến cực điểm, còn có dư lực phản kháng.
Cánh vỏ mở ra, phóng lên cao, muốn vồ giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, làm con thú bị nhốt trong lồng.
Nhưng thân thể hắn vừa bay lên, một cơn cuồng phong nóng rực liền đập vào mặt, A Nhất chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, sau đó mất đi tri giác, vạn ý niệm đều tiêu tan.
Bộp! Một bộ xương nóng rực rơi xuống, rơi thành mảnh vỡ trên mặt đất.
Vị đứng đầu bảng truy nã này đã trở về linh cảnh.
Mắt thấy Trương Nguyên Thanh dứt khoát lưu loát giải quyết Bách Vô Cấm Kỵ cùng A Nhất, Duy Ngã Độc Tôn ở dưới bản năng cầu sinh, lấy ra Thủy Thần Ấn.
“Ào ~”
Tiếng nước dâng trào, sóng trắng cuồn cuộn, hắn khống chế nước chảy cuồn cuộn, bỏ chạy về phía ao máu.
Trương Nguyên Thanh kéo cung tên, chợt buông lỏng ngón tay, mũi tên truy đuổi mục tiêu, xuyên vào trong nước.
Ánh sáng vàng nở rộ ở trong nước sông, nổ vang như sấm, mấy chục tấn nước sông nháy mắt bốc hơi, hơi nước nồng đậm lượn lờ, bay về phía bầu trời.
Sau khi liên tục giết ba người, Trương Nguyên Thanh không kéo cung nữa, bấm tay bắn ra một luồng ánh sáng vàng mỏng manh, điểm hỏa Cửu Lậu Ngư, đốt gã thành than đen hấp hối.
“Chị Quan Nhã!”
Hắn nhìn về phía Quan Nhã điểm thấp nhất ở đây.
Lão tài xế khẽ gật đầu, từ ô vật phẩm lấy ra súng ngắn, nhắm Cửu Lậu Ngư, bóp cò súng.
“Đoàng đoàng” hai tiếng, hình người cháy đen bật ra đóa hoa máu, tiếp đó dừng giãy dụa.
“Nguyên... Nguyên Thủy Thiên Tôn.” Khuôn mặt Hồng Vi trở nên trắng bệch, hít sâu một hơi, nói:
“Ngươi từng nói, chỉ cần đồng ý đầu nhập vào chính phủ, thẳng đến một khắc cuối cùng, hứa hẹn của ngươi vẫn hữu dụng, còn tính không?”
Cô không muốn chết.
Bách Vô Cấm Kỵ là lãnh tụ đội ngũ, là nghề nghiệp tà ác tội ác chồng chất, hắn biết mình không có khả năng sống sót, nhưng Hồng Vi tự nhận không phải người lạm sát, cô muốn thử, vì sống sót, thử một lần.
Trương Nguyên Thanh hỏi:
“Ở lúc ngươi ném huyết ngọc, ta nếu cầu xin tha thứ, ngươi sẽ dừng tay không?”
Hồng Vi ngẩn ra, biết được quyết tâm của Nguyên Thủy Thiên Tôn, cười thảm nói:
“Ta hiểu rồi.”
Cô sẽ không, cho nên, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng sẽ không.
Ánh sáng vàng lóe lên rồi biến mất, hồng nhan hóa thành xương trắng.
Nếu tha ngươi, chính là không tôn trọng đối với đồng đội vào sinh ra tử. Trương Nguyên Thanh nhìn bộ xương Hồng Vi một cái, tiếp theo kéo dây cung đối với nhóc mập.
“Nguyên Thủy Thiên Tôn!”
Khấu Bắc Nguyệt bước nhanh ra, hô một tiếng.
Trương Nguyên Thanh quay đầu nhìn hắn
Khấu Bắc Nguyệt ngập ngừng một phen, “Có thể, có thể tha hắn hay không?”
Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, tiểu tử cậu có phải chống đối hay không, tôi vừa nói tha thứ là không tôn trọng đối với đồng đội.
Khấu Bắc Nguyệt không am hiểu cầu người, vẻ mặt mất tự nhiên khẩn cầu nói: “Tôi cũng giúp anh nhiều như vậy, xem ở trên mặt mũi của tôi, tha cho hắn, thế nào?” Trương Nguyên Thanh nhíu mày nói:
“Bởi vì hắn là tiểu đệ đầu tiên của cậu?”
Sao anh biết? Khấu Bắc Nguyệt suýt nữa thốt ra, hắn da mặt mỏng theo bản năng hất hàm, “Tôi chỉ là cảm thấy hắn không giống người xấu, không đúng, xấu không triệt để.”
Trương Nguyên Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Có thể, nhưng đợi lát nữa lúc chia chiến lợi phẩm, cậu không có phần nữa.”
Khấu Bắc Nguyệt là có công lao, dùng công lao đổi lấy một mạng của nhóc mập, đây là Trương Nguyên Thanh tôn trọng đối với vị đồng đội này.
Khấu Bắc Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: “Không có vấn đề, dù sao tôi không có hứng thú đối với những đạo cụ này.”
Nhóc mập ngơ ngác nhìn Khấu Bắc Nguyệt, môi khẽ nhúc nhích: “Lão đại...”
Hắn vừa muốn nói gì, liền thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn giữa không trung bắn ra một luồng ánh sáng vàng mỏng manh, chính giữa ngực mình.
Trên người nhóc mập lập tức bốc lên ngọn lửa màu vàng, hắn ngã xuống đất quay cuồng, kêu thảm, thẳng đến lúc hấp hối, mặt ngoài cháy đen, lửa mới tắt.
“Cậu trông hắn đi.” Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Khấu Bắc Nguyệt.
Tên nhóc mập này thực lực rất mạnh, hắn không có khả năng để đối phương hoàn hảo không tổn hao gì hoạt động ở trong phó bản. Lúc này cách phó bản kết thúc còn có khoảng một ngày, nhóc mập nếu đại phát cuồng tính, như thế nào cũng có thể liều chết một hai hành giả hợp pháp.