Khấu Bắc Nguyệt chạy vội tới trước người nhóc mập, xác nhận hắn bị thương nặng chưa chết, lúc này mới phun ra một hơi.
Hắn thay nhóc mập cầu tình, quả thật là phá lệ lần đầu làm lão đại, khó tránh khỏi có chút nghĩa khí thúc đẩy, trên đường nhóc mập liên tiếp ra mặt thay hắn, làm tiểu đệ làm cần cù và thật thà.
Hơn nữa thông qua hai ngày nay tiếp xúc, hắn cảm thấy nhóc mập không phải người âm hiểm tà ác, tính cách vặn vẹo.
Cho nên không đành lòng gã chết ở chỗ này.
Giải quyết xong toàn bộ kẻ địch, Trương Nguyên Thanh cuốn lên trường cung màu máu của Bách Vô Cấm Kỵ; gương đồng của Hồng Vi; Thủy Thần Ấn của Duy Ngã Độc Tôn; song đao của Cửu Lậu Ngư.
Hắn giữ lại trường cung màu máu, ném ba món đạo cụ về phía sau, nói: “Triệu Thành Hoàng, chị Quan Nhã, Tinh Vệ, mọi người chọn một món đi.”
Quan Nhã không chút do dự tiếp nhận song đao, Triệu Thành Hoàng thì chọn đi Thủy Thần Ấn giá trị lớn nhất, Khương Tinh Vệ không được chọn, gương đồng là của cô.
Phân phối xong chiến lợi phẩm Trương Nguyên Thanh lại kéo cung thành trăng tròn, hướng tới cửa ra công viên bắn ra một luồng ánh sáng vàng huy hoàng.
“Ầm!”
Cả công viên kịch liệt chấn động, cấm chế vô hình bị đánh vỡ, đất bằng nổi lên một trận cuồng phong.
Bắn ra một mũi tên này, Nhật chi thần lực ẩn chứa trong cơ thể Trương Nguyên Thanh rốt cuộc tiêu hao hết.
Hắn từ giữa không trung bay xuống, tứ chi bủn rủn, tinh thần uể oải, trong thân thể trào ra mỏi mệt mãnh liệt.
Làm vật chứa hứng lấy Nhật chi thần lực, chỉ là cất chứa luồng lực lượng này, đã khiến thân thể cảnh giới Siêu Phàm không chịu nổi gánh nặng, xuất hiện cạn kiệt, suy yếu, phỏng các loại ảnh hưởng xấu.
Mà lúc này, ngoài công viên truyền đến đây tiếng bước chân dồn dập.
Một đám người ùa vào công viên, các Thần Dạ Du của Thái Nhất môn, các đồng nghiệp Ngũ Hành minh cùng với đám tán tu Quản Trung Khuy Bảo cùng Vong Linh Kỵ Sĩ dẫn dắt, tổng cộng ba mươi người trận doanh sơn thần chen chúc mà tới.
Tận mắt thấy đại chiến có một không hai, bọn họ đã vượt qua kích động cùng mừng như điên lúc ban đầu, nhưng vẫn có thể từ trên mặt bọn họ nhìn thấy vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết.
Mọi người nhìn chằm chằm Nguyên Thủy Thiên Tôn, trong mắt đàn ông lóe ra kính nể cùng cảm kích.
Trong mắt phụ nữ ngưỡng mộ cùng sùng bái càng thêm rõ ràng, càng thêm không làm che giấu.
Bọn họ đều thấy được một màn Nguyên Thủy Thiên Tôn hóa thân mặt trời chói chang, chém giết ma thần ao máu, tuy không biết người trẻ tuổi này là làm như thế nào, nhưng không hề nghi ngờ, hắn ở trong tuyệt cảnh nghịch chuyển thế cục, mọi người đều bởi hắn mà sống sót.
Trận phó bản giết chóc này, là phó bản giết chóc từ khi linh cảnh có ghi lại tới nay, hiếm thấy, lấy nghề nghiệp tà ác đoàn diệt.
Mẹ ơi, mệt chết con rồi, thật muốn ngủ một giấc... Trương Nguyên Thanh nhìn về phía mọi người, dẫn đầu mở miệng:
“Trận doanh sơn quỷ còn có chín con cá lọt lưới, đã chạy trốn, mọi người có thể tự săn giết, thu hoạch điểm, nhưng tôi có hai yêu cầu, một, phải năm người tổ đội, mỗi đội ngũ không thể cách nhau quá xa, bảo đảm có thể kịp thời trợ giúp. Hai, không thể nội chiến bởi vì cướp đầu người.
“Phân phối ích lợi như thế nào, mọi người tự mình thương lượng, rõ chưa!”
“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Hưng phấn một lần nữa hiện lên trên mặt bọn họ, các hành giả hợp pháp điểm không đủ, chưa chen vào hai mươi tư danh ngạch, đã bắt đầu sốt ruột không chờ được.
Giết sạch trận doanh sơn quỷ chẳng những có thể thu hoạch điểm, còn có thể chia cắt danh ngạch để trống ra sau khi bọn họ chết.
Hai mươi bốn danh ngạch Thánh Giả phó bản giết chóc lần này, sẽ thuộc hết về trận doanh hợp pháp, bằng vào điều này, công tích của Nguyên Thủy Thiên Tôn đã đủ để chấn động toàn bộ chính phủ.
“Chị Quan Nhã, chị ở lại.” Trương Nguyên Thanh dặn dò xong ngự tỷ chân dài, lại nói với Triệu Thành Hoàng:
“Làm phiền anh lãnh đạo bọn họ, khống chế trường hợp một phen.”
Triệu Thành Hoàng nhìn ra khí sắc hắn không đúng, khẽ gật đầu.
Chờ mọi người rời khỏi, Trương Nguyên Thanh nằm ngả ra, ngã chỏng vó ở trên mặt đất trải rộng tro đen, “Quá mệt rồi, tôi muốn ngủ một giấc, chị Quan Nhã, hề hề, gối đầu.”
Quan Nhã “xì” một tiếng, nhưng vẫn đi tới, quỳ ngồi trên mặt đất, nâng lên đầu Trương Nguyên Thanh, đặt ở trên đùi mượt mà mềm mại của mình.
“Điểm của cậu phá kỷ lục rồi!” Quan Nhã mỉm cười khóe miệng, nhẹ nhàng nói.
“Bao nhiêu?” Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
Quan Nhã đang muốn nói chuyện, phát hiện gã hưởng dụng đùi đẹp của cô đã ngáy vang như sấm.
“Đại cục đã định!”
Cẩu trưởng lão nói.
Khi nói chuyện, đôi mắt như hạt đậu của trưởng lão nhìn là Thiên Vương Sợ Hãi, nếu không phải móng vuốt chó vỗ tay mất đi phong cách, hắn không ngại kích thích một lần vị này chính như Thiên Vương Sợ Hãi trước đó kích thích Nữ Nguyên Soái.