Sau khi ảo cảnh tạo ra, vẻ mặt Quan Nhã trở nên lạnh nhạt, sự quyến rũ của ngự tỉ nhạt đi, vẻ bình thản của tuyệt sắc nữ ni thay thế.
Giọng nói của cô bình thản, không nhanh không chậm nói:
“Trạng thái không tệ, chị cảm thấy mình có đầy đủ trí tuệ cùng tâm chí ngăn cản dục vọng.”
Nói xong, cô tháo giáo mây, bảo vệ chân cùng bảo vệ tay, trả cho Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Bộ trang bị vừa rời người, gương mặt quyến rũ của Quan Nhã liền nhanh chóng dâng lên hai mảng đỏ ửng, sóng mắt cũng trở nên quyến rũ thêm mấy phần.
Thân thể cô chợt nóng lên, tứ chi có chút như nhũn ra.
Cảm giác này, cũng chỉ mãnh liệt hơn lúc xem xong phim đen một chút, có thể chịu được. Quan Nhã suy nghĩ một chút, cảm thấy mình có thể nhịn được.
Dục vọng là sẽ không hạ xuống, nhưng trả giá đại hiền giả mà gương quỷ mang theo, khiến cô có thể dựa vào sức mạnh ý chí, ngăn cản ham muốn cuồn cuộn không ngớt trong cơ thể.
“Cậu ngồi một lát, chị đi tắm, nếu như có việc, cậu có thể đi trước.”
Quan Nhã đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Cô đã ba ngày chưa tắm, ở trong rừng rậm nguyên thủy đánh đấm lăn lộn, ở trong thành thị phế tích, ở công viên nội thành chiến đấu kịch liệt, thân thể quả thật có mùi.
Mặc dù tâm thái đại hiền giả, khiến cô có thể thản nhiên đối mặt vết bẩn trên người, nhưng cũng không xung đột với muốn tắm.
Trương Nguyên Thanh lười biếng giao trọng lượng thân thể cho ghế sô pha, nhìn Quan Nhã tiến vào phòng ngủ chính, trong lòng đột nhiên trở nên khẩn trương.
Trả giá của gương quỷ, thật ra chỉ có thể duy trì hai giờ.
Hắn vừa rồi nói là gạt Quan Nhã, bắt nạt cô chưa bao giờ dùng đạo cụ này.
Hai giờ sau, Quan Nhã sẽ ‘ưm’ một tiếng, mềm nhũn ngã trên giường, mặc cho ngài hái.
Một bước này đưa ra gương quỷ, đã là trừ đi lòng cảnh giác của Quan Nhã, đồng thời cũng là rút ngắn thời gian trả giá.
Quan Nhã mặc bộ trang bị ít nhất 60 giờ, dựa theo trả giá mặc một giờ hứng tình năm phút, cô sẽ dục hỏa thiêu thân đủ năm tiếng đồng hồ.
- - Cảm giác cho dù dùng Bình Xịt Kẻ Kiên Trì, cũng không chịu nổi.
Trương Nguyên Thanh khẩn trương ở chỗ độc thân 21 năm, kinh nghiệm lý luận phong phú, kinh nghiệm thực tiễn bằng 0.
Hắn không phải ngựa giống như Ma Quân, không phải hoa hoa công tử như Linh Quân, hắn ngay cả môi cô gái cũng chưa từng hôn.
Khẩn trương không thể tránh được.
Phải dạo đầu trước, không có khả năng trực tiếp vào chủ đề chính... Hắn tự mình lẩm bẩm, tựa như tiểu hòa thượng học niệm chú.
Chờ rồi chờ, chờ rồi chờ, mười mấy phút chớp mắt đã qua, Quan Nhã vẫn chưa đi ra.
Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm trong lòng phụ nữ tắm rửa thật con mẹ nó phiền, dì trẻ đi tắm cũng là 20 phút trở lên, vẫn chưa ra, mình cũng sắp ôn tập xong kiến thức cấp 3 rồi.
Hắn nằm ở trên ghế sô pha cấp cao mềm mại nhưng không mất đi tính đàn hồi, dần dần, mỏi mệt còn sót lại trong người cuồn cuộn ập tới, cũng bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, hắn bị Quan Nhã đánh thức.
“Không phải ngủ trong phó bản một ngày một đêm rồi sao? Buồn ngủ như thế?” Ngự tỷ con lai khuôn mặt nhuộm đỏ ánh nắng, quyến rũ như hoa tức giận nói.
Cô mặc một cái áo sơ mi trắng kiểu nữ dài che đến đùi, một cái quần soóc tơ lụa không dài hơn vạt áo sơ mi, hẳn là quần ngủ.
Cô sở trường chiến đấu, hình thể cực kỳ hoàn mỹ, trừ ngực, thân trên không có mỡ thừa, đùi tròn trịa trắng nõn, đường cong mượt mà.
Đôi chân dài trắng bóng có thể so với tác phẩm nghệ thuật.
“Ngủ chưa đủ!” Trương Nguyên Thanh vừa nói, vừa đánh giá Quan Nhã, nói:
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”
“Hẳn là nửa tiếng...” Quan Nhã khẽ nhíu đôi lông mày đẹp.
Cô từ trong ánh mắt vừa rồi của Nguyên Thủy, nhìn ra bốn chữ “không có ý tốt”.
Chẳng qua, Quan Nhã không để ở trong lòng, cô biết tiểu tử này có ý xấu với mình, cô cũng biết mình mặc vậy rất có sức quyến rũ.
Nguyên Thủy nghĩ ngợi lung tung, không thể tránh được.
“Chị nấu mỳ, cùng ăn đi.”
Quan Nhã nói, tự mình đi về phía bàn dài sao đen đối diện phòng bếp.
Trương Nguyên Thanh ngồi dậy nhìn qua, trên bàn ăn sao đen phản xạ ánh đèn bày hai bát mỳ, trên mỳ có trứng luộc, rải hành thái.
Mỳ không ngon gì cả, nhưng có thể ăn tạm, có thể thấy được Quan Nhã loại thiên kim đại tiểu thư này ngày thường rất ít vào bếp, một ngày ba bữa đều giải quyết ở nhà hàng cấp cao.
Trên bàn ăn treo đèn treo, ngự tỷ con lai ngũ quan xinh đẹp ngồi dưới đèn.
Tú sắc khả xan cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.
Trương Nguyên Thanh ăn mỳ không nhanh không chậm, thỉnh thoảng nhìn điện thoại một phen, chờ đợi trả giá của gương quỷ kết thúc.
Thời gian xếp xỉ tới 8 giờ 30 phút sáng, vừa đủ hai giờ.
Gần như cùng lúc, Quan Nhã đối diện bàn ăn đang ăn từng gắp mỳ nhỏ, đột nhiên ‘Ưm’ một tiếng, đôi đũa trong tay rơi ‘cạch’ xuống bàn.
Cô đột nhiên cúi người, nửa nằm bò ở trên bàn ăn, tay phải ấn lên bụng dưới.