“Nguyên... Nguyên Thủy, trạng thái hiền giả biến mất rồi. Cậu lừa chị? !”
Lúc nói câu này, sóng mắt Quan Nhã quyến rũ, gương mặt nóng bừng như lửa thiêu, chân không chịu không chế nhẹ nhàng ma sát.
Trong cơ thể cô, là tình dục lật sông nghiêng biển.
Cô là cảnh giới Thánh Giả, bằng vào sức mạnh ý chí của mình, mang dục niệm đột nhiên xuất hiện cưỡng ép đè xuống.
Trương Nguyên Thanh chờ chính là giờ phút này, vòng qua bàn ăn, tới gần cô: “Chị Quan Nhã, tôi đỡ chị về phòng ngỉ ngơi.”
“Đừng! Cậu đừng chạm vào chị!”
Quan Nhã theo bản năng đưa tay đẩy, khi tay của cô chạm tới Trương Nguyên Thanh, thân thể mềm mại đột nhiên run lên, hít thở cũng trở nên gấp gáp.
Trương Nguyên Thanh thuận thế cúi người, cánh tay vòng qua đầu gối Quan Ngã, bế ngang cô lên. Trong miệng Quan Nhã bay ra một tiếng ‘ưm’ nhỏ như muỗi kêu.
Cánh tay cảm thụ được xúc cảm da đùi, mát lạnh, trơn bóng, non như mỡ đông.
Hắn bế Quan Nhã xuyên qua phòng khách, tiến vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính phong cách hoàn toàn khác với phòng khách, bàn trang điểm bên cạnh TV bày đầy chai chai lọ lọ phụ nữ thường dùng, nhưng giường nệm màu hồng nhạt cùng búp bê chòm sau phủ đầy giường lớn mềm mại, lại lộ ra một sự lãng mạn của thiếu nữ.
Hai tay Trương Nguyên Thanh vừa hạ xuống, người đẹp đầy đặn khiêu gợi rơi lên nệm mềm mại, nhẹ nhàng đàn hồi mấy lần.
Khi nảy lên, vạt áo sơ mi theo đó nhấc lên, lộ ra cái bụng phẳng phiu căng mịn, cái rốn thanh tú đáng yêu, hai đường cong bên hông khiêu gợi kéo dài vào trong quần.
“Phù... Phù phù.”
Quan Nhã thở hổn hển, gương mặt nóng hổi, Trương Nguyên Thanh hít thở cũng trở nên gấp gáp, hormone nhanh chóng tiết ra.
Đây là lần đầu tiên hắn và cô gái có hảo cảm, ở trong bầu không khí hương diễm mập mờ như vậy.
“Chị... chị Quan Nhã, tôi tới đây.”
Trương Nguyên Thanh nuốt nước bọt.
Quan Nhã chỉ lim dim mắt nhìn hắn, ánh mắt mê mang, như gian nhân say rượu.
Trương Nguyên Thanh cấp tốc cởi áo ngắn tay, quần, mặc một cái quần con, đè ở trên ngọc thể đầy đặn nóng hổi.
Đôi tay trắng muốt của Quan Nhã chủ động ôm lấy cổ hắn, chân ngọc thon dài gác lên hông hắn, ngóc đầu lên, rất chủ động đưa cặp môi thơm, hôn lên khuôn mặt, bờ môi, cằm hắn.
Đầu óc Trương Nguyên Thanh nổ vang một tiếng, toàn thân nóng lên, kịch liệt đáp lại, chỉ cảm thấy bờ môi cô nóng ẩm mềm mại, hơi thở như lan.
Một tay Trương Nguyên Thanh đặt lên mặt ngoài đùi Quan Nhã vuốt ve, một tay ôm bờ eo thon, cái tay vuốt ve bên ngoài đùi chậm rãi đi lên, dọc theo đường cong bên eo, hướng lên trên tiếp...
Quan Nhã kêu khẽ một tiếng, giọng mềm mại đáng yêu tận xương, ý thức lại đột nhiên tỉnh táo, con mắt mê ly khôi phục một chút trong suốt.
Cô một lần nữa lấy nghị lực to lớn, áp chế ham muốn cuồn cuộn trong cơ thể, hai tay mềm nhũn đẩy lên ngực Trương Nguyên Thanh, run giọng nói:
“Nguyên Thủy, không được...”
Hai tay mềm nhũn đẩy, hai chân lại quấn chặt hơn, như hận không thể mang hắn siết vào trong cơ thể.
Chính như nội tâm mâu thuẫn của Quan Nhã giờ phút này.
Lúc này Trương Nguyên Thanh cái gì cũng không nghe vào tai, cúi đầu, cẩn thận hôn lên mặt cô, môi cô, vành tai óng ánh của cô, thở hổn hển nói:
“Chị Quan Nhã, làm bạn gái của tôi đi, Phó gia sẽ không phản đối.”
Hắn muốn từ biệt kiếp độc thân.
“Không được, Nguyên Thủy, xin cậu đó, đừng như vậy...”
Lúc này, giọng của cô mang theo vài phần nghẹn ngào, không biết là đang khẩn cầu hắn, hay là đang khẩn cầu đối với ý chí của mình.
Linh Quân nói không sai, cô gái này tất cả bản lãnh ở trên miệng, thật đến thời điểm mấu chốt xách thương lên ngựa, cô còn căng thẳng hơn bất cứ ai khác.
Không có chút phong phạm ngự tỷ nào.
Linh Quân còn nói, Quan Nhã xuất thân hào môn, tố chất bản thân đủ cứng, lại duy trì độc thân, đủ để chứng minh là cô gái rất khắc chế.
Một mặt là kiêng kỵ gia tộc an bài hôn sự cho cô, không dám tùy tiện yêu đương, sợ bị chia rẽ đôi lứa, kết thúc tiếc nuối.
Một phương diện khác mâu thuẫn ghép đôi cưỡng ép, nói rõ trong lòng ôm mộng đẹp hoàng tử bạch mã, khát vọng một tìn yêu chân thành tha thiết thuần túy.
Cho nên loại phụ nữ này khó theo đuổi nhất, dù đối với người đàn ông có hảo cảm, cũng sẽ giữ quan hệ như gần như xa, khát vọng thân cận, nhưng lại sợ thật sự bắt đầu tình yêu.
Lúc này, liền cần dùng thủ đoạn đặc thù thúc đẩy tình cảm, ví dụ gạo nấu thành cơm.
Hai tay Trương Nguyên Thanh chống ở bên người Quan Nhã, chăm chú đè cô, cảm thụ được thân thể mềm mại đàn hồi dưới thân, ấp ám nở nang, phần hông trầm xuống, tì lên Quan Nhã, nhẹ nhàng ma sát, nói:
“Chị Quan Nhã, thật sự không cần sao?”
Quan Nha run rẩy, da thịt trắng nõn nhuộm lên một tầng ửng đỏ say lòng người, sự tỉnh táo trong mắt cô nhanh chóng biến mất, lửa tình một lần nữa chiếm lĩnh.
Ngay tại lúc Quan Nhã nhắm mắt tiếp nhận số phận, lại cảm giác thân thể chợt nhẹ, chàng trai đè ở trên người cô rời đi.