Lại phối hợp đôi mắt sáng như đá quý kia, thần khí lẫm liệt, có một khí chất nắm giang sơn trong tay, xưng cô xưng quả nhân liền nổi bật lên.
Đây là một cô gái làm người ta thấy, sẽ nhịn không được quỳ xuống hô to “Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”.
Nữ Nguyên Soái âm sắc lạnh lùng: “Cậu nên biết, Thám Báo đến tầng cấp này của chị, ước đoán chủ quan, thường thường đại biểu cho sự thật.”
Phó Thanh Dương cười lạnh một tiếng:
“Tôi chỉ cảm thấy chị đầu óc có bệnh.”
Nữ Nguyên Soái vứt văn kiện đến một bên, ngón tay búp măng ngoắc một cái, một viên chocolate trong khay tự bay lên, tự mình lột vỏ, lại tự đưa mình đến trong miệng của cô.
Nữ Nguyên Soái chẹp cái miệng nhỏ nhắn một cái, “Vậy nói một ít ước đoán không chủ quan, chị ở trong phó bản giết chóc, nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn sử dụng một món đạo cụ của Ma Quân, đó cũng không phải là đạo cụ nghề nghiệp Thần Dạ Du, trên lý luận mà nói, hắn là không có khả năng đạt được, điểm ấy cậu nói như thế nào?”
Phó Thanh Dương nhíu mày:
“Cái này quả thật có thể tăng thêm điểm đáng ngờ là truyền nhân Ma Quân của hắn, nhưng không thể làm bằng chứng. Nguyên soái, tôi vừa tấn thăng Chúa Tể, không có thời gian nói lời thừa với chị, chị có chuyện cứ việc nói thẳng.”
Ở lúc hắn nói chuyện, Nữ Nguyên Soái đã ôm trà sữa trên bàn vào lòng, bắt đầu hút ừng ực.
Cô chưa trực tiếp trả lời Phó Thanh Dương, như là lẩm bẩm nói:
“Chị nói một ít thứ cậu không biết. Sau khi Ma Quân chết, tất cả đạo cụ hắn nắm trong tay, bao gồm mấy món đồ kia thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi cùng Thái Nhất môn chủ muốn, cũng chưa quay về linh cảnh.
“Căn cứ môn chủ Thái Nhất môn thôi diễn, chúng nó lấy phương thức nào đó ở lại trong thẻ nhân vật. Cho nên, truyền nhân Ma Quân cực kỳ quan trọng đối với Ám Dạ Mân Côi cùng Thái Nhất môn.
Nói xong, cô liếc một cái kẹo chocolate trên bàn, nhất thời, một viên chocolate bay lên không trung, hướng về phía Phó Thanh Dương, trong quá trình, nó thuần thục tự bóc vỏ mình.
Phó Thanh Dương phất tay đánh rơi viên kẹo chocolate, nhíu mày nói:
“Trong thẻ nhân vật Ma Quân rốt cuộc có cái gì?”
Việc này liên quan đến tầng cấp, dù là trưởng lão bình thường cũng rất khó biết được, nhưng Nữ Nguyên Soái không chút do dự nói cho hắn, “Biết lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh chứ, câu đầu tiên mở đầu, khi nhật nguyệt tinh trở về vị trí... A, bây giờ là ba thiếu một, làm sao trở về vị trí?”
Phó Thanh Dương giật mình, “Tôi hiểu rồi. Ma Quân nắm giữ một trong ba món vật phẩm chí cao của Thần Dạ Du, nếu Nguyên Thủy là truyền nhân Ma Quân, như vậy Ngũ Hành minh liền nhất định sẽ giao hắn cho Thái Nhất môn.
Thái Nhất môn và Ngũ Hành minh như cây liền cành, vị Thần Dạ Du mạnh nhất đương thời kia, chính là đối tượng Ngũ Hành minh đầu tư, như Tu La của Binh Chủ giáo đầu tư thủ lĩnh Ám Dạ Mân Côi.
Liên quan đến lời tiên đoán của La Bàn Quang Minh, tầng cấp quá cao, Nguyên Thủy lại có tư thái minh chủ, cũng chung quy là có tư chất này.
Ngũ Hành minh không có sự kiên nhẫn chờ đợi một thiên tài trưởng thành đến tầng cấp cao nhất, huống hồ, có thể đi đến một bước đó hay không, vẫn là con số chưa biết.
Trừ phi Ngũ Hành minh mỗi người đều là cha của Nguyên Thủy Thiên Tôn, bằng không, từ góc độ kẻ đầu tư mà nói, chọn như thế nào, không cần nói cũng biết.
Nữ Nguyên Soái thả trà sữa lại mặt bàn, ngồi thẳng người, đôi mắt tràn đầy thần khí xa xa chăm chú nhìn, nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn rốt cuộc có phải truyền nhân Ma Quân hay không, còn đợi khảo chứng, cái này không khó, Hổ Phù không kiểm tra được nói dối, chị có thể. Không ai có thể nói dối ở trước đôi mắt này của chị, Bán Thần cùng cấp bậc cũng không được.
“Bây giờ đưa Nguyên Thủy Thiên Tôn tới đây, có phải truyền nhân Ma Quân hay không, lập tức biết rõ.
Sắc mặt Phó Thanh Dương chuyển sang lạnh lùng, con ngươi tối đen thâm thúy ngầm chuyển sang sắc bén, “Vậy vì sao không đi làm đi, nguyên soái đại nhân.”
Đôi mắt xanh như đá quý cùng con ngươi đen thâm thúy như đầm nước lạnh nhìn nhau vài giây, người trước dẫn đầu tạo nên ánh mắt, cong lên ý cười, khẽ cười nói:
“Bởi vì chị muốn biết thái độ của cậu đối với Nguyên Thủy Thiên Tôn.
“Nếu hắn với cậu mà nói, chỉ là một tên cấp dưới có cũng được mà không có cũng không sao, vậy chị liền tự mình xác nhận thân phận của hắn, hắn sẽ không chết, nhưng cơ duyên thuộc về hắn, sẽ dời đi cho Thái Nhất môn chủ.”
“Nếu cậu có lòng bồi dưỡng hắn, cũng coi hắn là tâm phúc, như vậy mọi thứ chúng ta hôm nay nói, ở sau khi cậu rời khỏi, toàn bộ đều cho rằng chưa từng xảy ra.”
“Dù sao, chị tuy là Bạch Hổ binh chúng nguyên soái, nhưng cũng là chị của cậu.”
Nghe vậy, Phó Thanh Dương vẫy vẫy tay, khiến viên chocolate bị đánh bay kia một lần nữa bay về, hắn nhấm nháp tư vị trong ngọt có đắng, thản nhiên nói:
“Hắn là cấp dưới của tôi, là thành viên Bạch Hổ vệ, tôi dựa vào cái gì mang cơ duyên của cấp dưới tặng cho Thái Nhất môn.”